Cùng Thú Triền Miên

Chương 30: Đều bị gài bẫy



Lord cúi thấp đầu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười xấu xa. Đôi mắt vàng nhìn Đường Lâm bị Bối Lý kiềm chế, đáy mắt chợt lóe tinh quang rồi biến mất. Tay vươn vào trong hòm thuốc, nhẹ nhàng khuấy đảo.

Chống lại hàng động to gan của Bối Lý, Da La tháo da thú, liền xông tới. Bàn tay hắn chạy xung quanh người Đường Lâm khiến Arthur ngồi bên cạnh rục rịch, trong mắt tràn đầy sự không an phận.

Đường Lâm buồn bực không thôi, đưa ánh mắt cầu cứu cho Lord. Những người này đều là cầm thú! Bị bọn họ luân phiên một lần, dù cô không chết cũng phải nghỉ ngơi hai ba ngày.

Đầu đầy vạch đen, cô quát lạnh: "Các anh làm gì vậy! Buông em ra. Trời còn chưa tối, nếu bị người khác nghe thấy thì sao? Người thú khác sẽ nói gì?"

Da La cười tà khí xấu xa, cắn khối thịt mềm mại trước ngực cô, nặng nề trả lời: "Vậy thì càng tốt, tránh cho những người khác có ý đồ với em. Hừ! Đừng cho là bọn anh không biết những giống đực khác có ý định gì? Có bọn anh thì bọn họ vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện chạm vào em."

Khuôn mặt tinh xảo của Arthur hơi căng thẳng, nói nghiêm túc, "Da La nói không sai. Lâm, sau một tháng Maya nữa chúng ta sẽ cử hành nghi thức, tránh cho những giống đực kia cứ cả ngày nhìn chằm chằm vào em."

Đôi mắt hẹp dài tản ra hơi thở lạnh lùng độc ác, quanh người hắn càng tràn ngập sát khí nồng đậm.

Bối Lý sau lưng không mở miệng nhưng tăng thêm sức lực khiến Đường Lâm biết rõ quyết tâm của hắn.

Lord nở nụ cười dịu dàng, ngồi lên ghế, đối diện với bốn người phóng đãng trước mặt, im lặng không nói gì. Trong nhà từ từ tản ra một mùi thơm thoang thoảng. Mấy người đang chìm đắm trong dục vọng vẫn chưa nhận ra. Ngay cả Bối Lý từ trước tới nay luôn cẩn thận cũng quên đi trong nhà còn có một y sư xảo trá.

Đợi tới khi mọi người phản ứng kịp thì đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực, tê liệt ngã xuống đất. Lúc này Lord mới không nhanh không chậm mà dạo bước tiến lên, nằm lên mềm mại của Đường Lâm, kề sát vào tai cô gọi khẽ: "Lâm, bọn họ không thức thời. Anh để bọn họ nghỉ ngơi trước. Lâm để anh hầu hạ là được rồi."

"Ừ!" Đường Lâm trống rỗng mềm nhũn, đáp khẽ một tiếng. Dục vọng bị mấy người khơi mào còn chưa tan đi, hơi mở mắt nhìn Lord tuấn lãng trước mặt. Cô hồi thần lại ngay lập tức.

"Lord, anh —— "

Mấy người tê liệt giận dữ mắng mỏ Lord. Ba đôi mắ mang theo khí thế rét lạnh, hận không thể đứng dậy bước lên xé xác Lord ra, hối hận không thôi. Sao họ lại quên mất con sói Lord này chứ. Biết rõ tính tình sói xảo quyệt, thật thiệt thòi lớn!

"Tôi...Tôi làm sao? Là các anh phá hỏng quy củ trước. Thân thể Lâm còn chưa thay đổi hoàn toàn, không chịu được sự cưng chiều của mọi người. Tối nay để tôi nhận thôi."

Dứt lời, khóe môi nở nụ cười tính kế, cười tới mức rất đắc ý. Bàn tay thô ráp trực tiếp duỗi vào, cởi váy thú trên người Đường Lâm ra, vuốt ve từ mông rồi lượn dần lên. Hắn vuốt ve làn da trắng nõn trơn bóng, cảm thấy bên dưới càng cứng hơn, nắm lấy hai khối thịt thật mạnh.

Thứ to lớn chống lên bụng Đường Lâm khiến mặt cô đỏ như máu.

Hơi thở nóng rực nam tính của Lord phả tới, đôi môi mềm mại dày dặn trùm lên đôi môi anh đào của Đường Lâm, kề sát một chỗ, cảm nhận hương vị ngọt ngào từ đôi môi mềm.

Hắn nhẹ nhàng thăm dò, cạy răng cô ra, đầu lưỡi ướt át liếm liếm lên đôi môi đỏ thắm của cô, tinh tế dẫn lưỡi cô cùng chơi đùa. Cái lưỡi như cá gặp nước, nhảy múa rất nhanh nhẹn.

"Không...Không muốn ——" Người Đường Lâm khẽ run, đồng tử màu đen nhìn chằm chằm vào ba người ngã trên đất, vô lực từ chối hành động cuồng dã của Lord. Sao Lord lại làm thế, biết rõ bọn họ còn ở đây mà.

Lúc ánh mắt rơi vào thứ đồ chơi ngẩng cao đầu phía dưới của ba người thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Sắc tâm không đổi. Đã như vậy mà còn băn khoăn chuyện này.

"Lâm, em không được thiên vị như vậy. Anh cũng là giống đực của em. Em không thể từ chối anh cầu hoan." Hắn cứng rắn ôm Đường Lâm bàn tay to đè lên thân thể đẫy đà của Đường Lâm không kiêng nể gì. Hắn không thèm nhìn tới ánh mắt sắp sung huyết của ba người kia mà ôm cô vào phòng.

Trong hơi thở nam tính mãnh liệt quanh quẩn của Lord, Đường Lâm chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không kìm được mà muốn kêu thành tiếng. Hai tay Lord thuần thục mà lão luyện chạm vào các điểm mẫn cảm trên người Đường Lâm. Cô sớm không phải cô bé không hiểu sự đời trước kia mà đã nếm tình dục. Đối mặt với sự đụng chạm này của Lord, trong lòng không khỏi dâng lên chút khát khao. Lúc Lord quan sát cô thì cô mở mắt, quét nhìn thân thể trần trụi của hắn. Cô được đặt trên tấm thảm, nhìn hắn không rõ lắm nhưng cảm thấy thứ kia tuyệt đối không nhỏ.

Phản ứng nhạy cảm của Đường Lâm khiến thứ phía dưới của Lord không khỏi càng ngẩng cao đầu hơn nữa. Đầu ngón tay hắn khẽ bóp đóa hồng mai ngạo nghễ đứng thẳng, trán tỏa ra ánh sáng mê người, hơi thở nặng nề không ngừng rơi xuống.

"Ừ ư! ••• "

Mềm mềm, mềm mềm, âm cuối kéo thật dài như chiếc lông chim chọc vào lòng, gãi ngứa tận xương. Hắn trực tiếp cúi đầu xuống, bao phủ lên, từng bước xâm chiếm chỗ có chất lỏng ngọt ngào này.

Đường Lâm động tình, chủ động ôm cổ Lord, quấn lấy cái lưỡi to của hắn, trao đổi chất lỏng lẫn nhau. Hàng động ma sát này của cô càng khiến Lord thêm cuồng mãnh, gặm cắn một cách thô bạo, thô lỗ mà cởi da thú bên eo ra, lấy thứ sắp bộc phát ra, khe khẽ đưa vào giữa hai chân Đường Lâm. Hắn thỉnh thoảng quẹt qua, dính lấy chút chất lỏng nơi miệng huyệt.

Bàn tay mang theo vết chai không chút nào thương tiếc mà véo lên kiên đính. Hắn nâng mông lên, thật giống như hận không thể nuốt Đường Lâm vào bụng. Thứ ngẩng cao đầu xâm nhập giữa hai chân khe khẽ chống lên, di chuyển ma sát qua lại.

Nhận thấy chỗ này đã ẩm ướt, hắn hít sâu vài hơi, hai tay nâng Đường Lâm lên, chợt tiến thẳng về phía trước, đi vào rất nhanh.

"Á!" Đường Lâm hít mạnh một hơi, người bởi vì đau đớn mà cong lên, quấn chặt lấy eo Lord khiến hắn càng vào sâu hơn. Cô co rút kịch liệt khiến hai người đều không thể chịu được. Mặt cô vặn vẹo, cắn chặt vai Lord, nói: "Đau quá! Khốn kiếp!"

Cho dù là lần đầu tiên cũng không đau như vậy. Lord chết tiệt, vậy mà không làm gì cả đã đi thẳng vào. Đây chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của cô sao?"

Thấy Đường Lâm nhíu chặt mày, đáy lòng Lord tràn đầy đau lòng, để mặc cô cắn lên vai. Mãi cho tới lúc trên đó xuất hiện tia máu, hắn nhịn sự nóng nảy đang kêu gào trong thân thể, vuốt ve sống lưng cô, "Anh muốn để em nhớ kỹ. Đây là đau đớn anh dành cho em. Lâm, gọi tên anh, nói cho anh biết người bây giờ đang chiếm đoạt em là ai."

"Lord, ừm! Lord •••••• "

Sau khoảnh khắc đó, đau đớn lui đi, thân thể mềm yếu của cô từ từ nóng lên, cưỡi lên người Lord, hạ thân bị thứ thật to lấp đầy, cảm nhận dũng đạo ướt át không ngừng bị thứ to lớn tiến lên. Khoái cảm thấm tận xương tràn vào lòng, nghĩ tới mấy người ngoài kia, tiếng kêu đè nén phát ra.

Không biết qua bao lâu, không biết Lord làm mấy lần, màn đêm lặng lẽ phủ xuống, gió mát thổi vào mặt. Trong ánh trăng mờ, thấy Lord đang dọn dẹp thân thể cho cô, cuối cùng ôm cô cùng ngủ.

"Cốc cốc!"

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, mấy người nằm trên đất cả đêm, chợt xông lên, sáng sớm đã náo loạn.

Lord đen mặt không thôi, Đường Lâm bị đánh thức, mở đôi mắt còn mơ hồ. Cô liếc thấy Lord trần trụi, bỗng phản ứng lại, nhớ tới sự cuồng loạn tối qua, kéo tấm da thú đắp lên.

Không đợi Lord ra mở cửa, cánh cửa gỗ đã bị người đẩy ra từ bên ngoài. Ba bóng dáng một trước một sau vọt vào, điên cuồng đánh Lord một trận. Đường Lâm bình tĩnh mà nhìn một màn này, đứng dậy nhặt váy thú trên đất lên mặc vào một cách tự nhiên.

Da La thản nhiên đi tới, uất ức di chuyển tới cạnh Đường Lâm, lập tức dính lại, tủi thân mà nói: "Lâm, Lord thật xấu xa. Vậy mà lại bỏ thuốc bọn anh, hại bọn anh ngủ trên đất một đêm. Em xem, những vết này đều là do muỗi cắn. Lâm cũng bị anh ta ức hiếp vô cùng thảm. Bọn anh nhất định sẽ dạy dỗ anh ta thật tốt."

Khuôn mặt tà tứ tràn đầy sự độc ác, nói những lời không hợp với vẻ mặt. Đường Lâm chợt cảm thấy sau lưng chợt lạnh, liếc mắt nhìn Lord bị đánh thê thảm, không tỏ vẻ gì cả. Cô nhìn mấy người đanh đánh nhau, nói: "Em đói bụng!"

"Lâm đói. Anh lập tức đi chuẩn bị đồ ăn ngay."

Bối Lý lập tức thu tay lại, đi ra khỏi phòng. Arthur cũng thu tay, hung hăng mà trợn mắt nhìn Lord mấy lần, đôi tai lông xù dựng lên trên đầu, đi tới trước người Đường Lâm. Đôi mắt vàng của hắn tràn đầy sương mù, bộ dáng vô cùng đáng yêu, nhất thời dụ Đường Lâm mất hết ba hồn bảy vía. Cô ngây ngốc mà nhìn Arthur yêu nghiệt chằm chằm, chợt nuốt nước miếng, bỗng nhảy lên, treo lên trên người Arthur như gấu leo cây, dốc sức vuốt ve đôi tai đáng yêu. Cô hôn liên tiếp lên khuôn mặt hồng hào.

Hành động này nhất thời kích thích lửa giận bão táp của hai người khác trong phòng. Da La biến ra đuôi rắn, trườn tới trước mặt Đường Lâm, cái đuôi rắn lạnh như băng quấn lên theo cái mông của cô.

Đường Lâm bị sự khác thường này làm giật mình, chợt xoay người. Không sai, cô thấy một cái đuôi rắn khổng lồ đang chạy trên người, bị dọa tới mức hét lớn một tiếng: "Á! Quái vật."

Tiếng rống bất ngờ không chỉ khiến ba người trong nhà giật mình mà ngay cả Bối Lý trong nhà cũng bị dọa, người vọt vào rất nhanh.

Đầu hắn đầy vạch đen mà nhìn Da La núp trong bóng tối, còn cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Đường Lâm. Một lúc sau, Lord không nhịn được mà cười lớn: "Ha ha! Quái vật —— á á!"

Hắn cười tới mức quá khoa trương, không cẩn thận động tới vết thương trên mặt, nhất thời hít vài hơi thật mạnh mới đè đau đớn xuống được. Hắn bịt chặt miệng vết thương.

Arthur nở nụ cười đầy xấu xa, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Lâm đang cứng ngắc, lộ ra tư thế thắng lợi. Hắn đã sớm biết Đường Lâm không thích hình thú của Da La, tuy Lâm che giấu không tệ.

Từ trước tới nay Da La luôn lấy làm kiêu ngạo với hình rắn của mình, lần này bị Lâm nói như vậy e rằng bị đả kích không nhẹ.

Bối Lý đứng ở cửa hơi nhíu mày một cái, ánh mắt thản nhiên liếc Lord rồi lui ra ngoài, khóe môi tràn đầyý cười không kìm nén được.

"Khụ! Da La, không phải em cố ý. Đây chỉ là phản ứng theo bản năng thôi. Ai bảo anh bất thình lình hóa thành hình thú." Đường Lâm biện bạch cho mình. Đôi chân thon dài đang hoàn hảo bỗng biến thành cái đuôi rắn khổng lồ, ai nhìn thấy mà không kêu to. Da La lại không nói trước một tiếng khiến cô không có chuẩn bị mà kêu lớn lên.

"Lâm ghét bỏ anh —— "

Da La nhìn Đường Lâm đầy trách móc. Đôi mắt xanh thẫm chứa tủi thân. Đường Lâm thấy thế thì buồn bực không thôi. Không phải cô cô ý được không? Được rồi! Lần này coi như là cô sai rồi, không nên nói Da La là quái vật.

Cố gắng nhếch lên thành nụ cười dịu dàng, cố gắng tới gần Da La đứng trong góc, ánh mắt rơi vào cái đuôi trên mặt đất của hắn. Đuôi rắn khẽ quất qua lại, tất cả dũng khí biến mất một cách mạnh mẽ, cẩn thận lui về sau vài bước.

Chết tiệt, cô quả nhiên còn không cách nào tiếp nhận động vật thân mềm.

Da La thấy hành động của cô thì khuôn mặt tà tứ nhất thời tràn đầy tức giận nồng đậm. Đồng tử màu xanh thẫm co rụt, híp lại thành một đường, sự ác độc u ám không khỏi bắt đầu thổi quét qua Đường Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện