Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 23: Đường đến hoàng cung



Ba ngày nháy mắt trôi qua, Phỉ Lệ vẫn vô cùng nhu thuận ở trong viện của mình. Chăm chú tra cứu thư tịch lấy từ chỗ Lạp Mạc Nhĩ, đương nhiên trong khi đó La Tư cũng từng tới.

Lý do hết sức đơn giản, chính là Phỉ Lệ nhất định phải giúp hắn lấy thanh đao của hắn từ trong bảo khố Phan Đa Lạp ra, nói cái gì muốn La Bá Đặc đại xuất huyết, hắn mới cam lòng. Nhưng Phỉ Lệ biết hắn nhất định vô cùng thích thanh đao đó, bởi vì khi nói đến nó thì La Tư ba ba bất ngờ lộ ra hơi thở hoài niệm. Tuy rằng thật nhạt nhưng vẫn bị Phỉ Lệ nhận ra.

“Phỉ Lệ tiểu bảo bối chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải đi thôi.” Thanh âm kiều mỵ của Đế Á ở bên ngoài vang lên.

“Đã xong, Đế Á mụ mụ.” Phỉ Lệ chăm chú kiểm tra y phục của mình một chút, dù sao tí nữa cũng đi hoàng cung, nơi đó cũng không phải là chỗ có thể tùy tiện gì, dù sao cũng là hoàng cung Khải Kỳ đế quốc, là trái tim của Khải Kỳ đế quốc, Phỉ Lệ cũng biết chừng mực. Trước kia khi còn ở Địa cầu đã từng đi thăm cố cung Bắc Kinh, cho tới giờ vẫn còn lưu lại khí thế hào hùng trong đầu Phỉ Lệ. Không biết hoàng cung Khải Kỳ đế quốc cũng có khí thế kinh người như thế hay không.

“Ừ, vậy chúng ta đi thôi.” Đế Á vươn tay ra ôm Phỉ Lệ vào lòng, đi ra đại môn của phủ công tước. Một chiếc nói thẳng ra là xe ngựa hiện ra trước mắt, phía trước là một sinh vật kì lạ kéo xe. Dù sao thời gian Phỉ Lệ ở đây cũng không lâu nên cô tò mò nhìn chằm chằm sinh vật phía trước.

“Bảo bối tò mò sao? Mụ mụ nói cho con nha. Đây là Địa Hành Long. Có thể dùng Địa Hành Long để kéo xe thì trên toàn Phi Long đại lục cũng chỉ có gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta mà thôi.” Đế Á tự hào giải thích. Mặc dù Địa Hành Long chỉ là Á long nhưng vẫn kế thừa tính khí cao ngạo của Long tộc, cũng không phải ai cũng có thể khống chế.

“Giống như rắn mối.” Phỉ Lệ vừa nghe cái gì Địa Hành Long, cái loại này mà cũng dám nói mình là long, thật là mất mặt long tộc, khó trách không được long tộc chấp nhận. Trước kia cũng hiếu kì là vì sao Dực Long và Địa Hành Long không được long tộc chấp nhận, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Địa Hành Long trước mắt, cô cho rằng đấy là điều đương nhiên, bộ dạng xấu như vậy, chẳng trách người ta không cần là chuyện bình thường.

“Rắn mối, bảo bối, rắn mối là thứ gì? Rất giống Địa Hành Long sao? Đế Á buồn bực nhìn Phỉ Lệ trong ngực, bảo bối lâu lâu lại nói ra một số từ mà bọn họ cũng không hiểu được.

“Có một chút, chẳng qua đuôi rắn mối dài hơn Địa Hành Long một chút, cái miệng ngắn hơn một chút.” Phỉ Lệ nghĩ một chút rồi nói, chỉ là một chút nhưng chính là rất xấu.

“À, như vậy sao! Mụ mụ còn chưa thấy ma thú như vậy, bảo bối thấy ở đâu?” Đế Á giật mình hỏi, nàng chưa từng nghe bảo bối miêu tả loại ma thú này, bảo bối gặp ở đâu chứ.

“Còn không phải là trong thư tịch của Lạp Mạc Nhĩ đưa sao.” Phỉ Lệ vội vàng nói, chết tiệt bản thân làm sao lại quên mất nơi này là Phi Long đại lục, không phải là Địa cầu chứ. Nơi này căn bản là không có thứ như rắn mối. Cũng may là có Lạp Mạc Nhĩ làm vương bài, cô cũng không tin mụ mụ sẽ đi hỏi Lạp Mạc Nhĩ.

“Thì ra là như vậy.”

“Bảo bối đến đây. Mau qua chỗ gia gia bên này.” Mạt Đức cao hứng vươn đôi tay rắn chắc của mình ra, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt đầy oán hận của La Tư phía sau, vì để ôm được Phỉ Lệ bảo bối, lão nhất định sẽ không thỏa hiệp.

“Gia gia, ba ba.” Phỉ Lệ nhu thuận vươn đôi tay nhỏ ngắn ngủn của mình ra, cô không muốn Đế Á mụ mụ quá mệt mỏi, dù sao mỹ nữ thì phải đứng bên cạnh soái ca mới đẹp mắt không phải sao? Nên cô quyết định chịu khổ đến bên cạnh Mạt Đức gia gia.

“Vâng!” Hai mắt La Tư ủy khuất nhìn Đế Á. Trong nhà hắn ngày càng không có địa vị, không dám tranh với Đế Á, nhưng tranh với phụ thân, hắn cũng không dám! Hắn cũng rất muốn ôm thân hình mềm mềm của Phỉ Lệ một chút.

“Hào Nhĩ, đi thôi!” Mạt Đức nói với lão nhân phía trước, sau đó để tầm mắt lên người Phỉ Lệ, không có biện pháp, ôm Phỉ Lệ quả thật rất thư thái.

Phỉ Lệ tò mò đánh giá lão nhân gọi là Hào Nhĩ kia một chút, một người không đơn giản, xem ra gia tộc Đức Cổ Lạp ẩn tàng rất sâu nha! Ngay cả một xa phu kéo xe cũng không đơn giản. Sự tình không phải trở nên rất thú vị sao?

“Hoàng cung bên kia chuẩn bị thế nào rồi?” Đế Á không nói nên lời nhìn phụ thân như vậy, đành phải quay đầu nhìn về phía chỗ của La Tư.

“Hoàng cung bên kia đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ chúng ta liền đi thôi.” La Tư nói đến chính sự thì nhanh chóng thu hồi gương mặt oán hận, dù sao Đế Á mới là bảo bối của hắn, hắn sẽ không tranh với phụ thân.

“Vậy là tốt rồi.”

“Mụ mụ, vì sao không thấy các ca ca?” Phỉ Lệ bất mãn hỏi, cô dường như chỉ mới thấy qua bọn họ tổng cộng hai lần mà thôi. Một lần là khi cô tỉnh lại, một lần là khi sinh nhật của cô.

“Bọn nó đều đi học, nên không ở nhà nha. Phỉ Lệ rất nhớ các ca ca sao?” Đế Á dịu dàng vuốt ve sợi tóc màu tím nhạt của Phỉ Lệ. Người trong bí cảnh hắn là đều biết thiên phú của Phỉ Lệ rồi, không biết sau này Phỉ Lệ sẽ trở nên như thế nào? Nàng thật sự vô cùng mong đợi. Bây giờ bảo khố Phan Đa Lạp sẽ mang đến cho Phỉ Lệ kinh hỉ ra sao?

Bảo khố Phan Đa Lạp cũng không đơn giản như bề ngoài, bên trong chính là vật phẩm mà gia tộc Đức Cổ Lạp cùng gia tộc Khải Kỳ góp nhặt mấy ngàn năm, đồ bên trong đa dạng phong phú, cái gì cũng có, tuyệt đối không thiếu thứ Thần Ma lưu lại gì đó. Phỉ Lệ con sẽ mang đến cho chúng ta kinh ngạc thế nào đây? Ánh mắt Đế Á thoáng hiện một chút hiếu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện