Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 101: Sự yếu ớt của Sở Trạm Đông



An tâm đi...

Đi...

Đồng tử của Sở Trạm Đông đỏ như máu bỗng nhiên co rụt lại, bàn tay của lão phu nhân,vốn vẫn còn ấm áp, sau hơn một giờ, đã dần dần mất đi nhiệt độ.

Cảm xúc lạnh băng này. Làm cho hắn run sợ, mạnh tay buông ra, hắn giống như bị kinh hãi sợ sệt, hắn đẩy Hàn Tử Tây đứng dậy, do ngồi chồm hổm quá lâu, hai chân tê dại đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

Hàn Tử Tây đưa tay đỡ hắn, bị hắn ngăn lại: "Anh không sao, có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một chút là được."

Lúc nói lời này, hắn cũng không nhìn lão phu nhân đang nằm trên giường một cái, trực tiếp cất bước ra bên ngoài.

Ngồi xổm một canh giờ, chân nhất định rất khó chịu, hắn ngoại trừ lúc ban đầu đứng lên có chút lảo đảo, bước đi lại rất vững vàng. Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

"Cô nhanh đi cùng em ấy!" Lúc này Sở Bích Đình cũng không so đo những chuyện trước kia nữa, vội vàng nói với Hàn Tử Tây: "Em ấy luôn tỏ ra như thế, trong lòng thật khó chịu, càng bình tĩnh cực kỳ, hai năm trước khi cô mất nó tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng rõ rang là rất khó chịu, nhưng vẫn làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng mỗi khi say rượu lại không che dấu được, lần đó uống đến dạ dày xuất huyết, cứu chữa thật lâu, thiếu chút nữa không giữ được mạng, cô nhanh đi đi, lúc này, chỉ sợ bây giờ nó chẳng thể kiểm soát được mình."

Sở Bích Đình cũng rất khổ sở , cha mẹ mất sớm, bọn họ chỉ còn lại người thân duy nhất là bà nội . Hiện tại thì...

**

Hàn Tử Tây dọc theo lối đi an toàn, tìm được Sở Trạm Đông .

Hắn dựa lưng vào góc tường, một chân cong lên, ngồi trên mặt đất, ngón tay kẹp thuốc lá.

"Khụ khụ..."

Nồng nặc mùi thuốc lá, Hàn Tử Tây nhịn không được liền sặc , mà hắn thật giống như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế như vậy, mắt cũng không chuyển động chút nào .

Hàn Tử Tây bước lên, cùng hắn dựa vào một chỗ. Đầu dựa vai hắn, hai tay từ dưới nách hắn xuyên qua, ôm chặt lấy eo của hắn.

Hắn không nói lời nào, cô cũng an tĩnh cùng hắn như vậy, chỉ là mùi thuốc lá thật sự rất nồng. Cô nhẫn nại thế nào, vẫn sẽ thỉnh thoảng ho khan một tý.

Rốt cục, Sở Trạm Đông nghiêng đầu nhìn cô một cái, vê điếu thuốc, buồn bã nói: "Anh có phải hay không đang nằm mơ?"

Giọng nói của hắn. Có lẽ là bị thuốc lá nuốt lấy , khàn khàn tối tăm: "Lúc sáng,anh còn cùng bà nội gọi điện thoại, hỏi thăm chuyện năm đó của em, bà nói buổi tối sẽ tới bệnh viện, tự mình nói cho chúng ta nghe ..."

Nói đến đây, Hàn Tử Tây có thể cảm giác được hắn run rẩy.

Khó tránh hắn không thể chấp nhận như vậy, thì ra hắn trừ khổ sở ra, còn có tự trách thật sâu.

Hắn cho rằng nguyên nhân đều do mình, lão phu nhân mới có thể ra đi ngoài ý muốn.

"Sở Trạm Đông..." Hàn Tử Tây đem tay của hắn, để giữa long bàn tay mình, từng ngón từng ngón đếm ngón tay hắn"Đây chỉ là trùng hợp, cũng không phải do anh sai!"

"Trùng hợp sao?" Sở Trạm Đông nói nhỏ: "Em cảm thấy đây là trùng hợp?"

"Anh muốn nói cái gì?"

"Bất Hối bị bắt, bà nội liền xảy ra chuyện..." Sở Trạm Đông cười lạnh: "Chuyện này không khỏi quá trùng hợp !"

"..." Cô đã từng hoài nghi, thật chẳng lẽ như Sở Trạm Đông nói, bệnh độc sắp phát tác, cùng tâm tình của hắn ảnh hưởng, cho nên đối phương mới có thể...

"Anh vô dụng phải không..." Sở Trạm Đông tự giễu: " tổ chức R, tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, a..." Hắn kéo dài giọng.

Ngay cả người bên cạnh mình cũng không bảo vệ được, thật đúng là thật tức cười.

"Anh đừng như vậy..." Hàn Tử Tây an ủi: "Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, cho nên khó tránh khỏi sẽ bị quản chế."

Chúng ta cụm từ này, cỡ nào êm tai a!

Sở Trạm Đông nhìn mặt Hàn Tử Tây: "Em sợ sao?"

Có cùng thời thơ ấu, hắn hỏi cô: "Lần này so với thời thơ ấu còn muốn nguy hiểm, em sợ sao?"

"Không sợ!" Hàn Tử Tây mím môi: "Có anh ở đây,em sẽ không sợ!"

Người cùng thời thơ ấu trả lời.

Sở Trạm Đông nhìn mắt cô, nóng bỏng đến đáng sợ, phút chốc liền như một con báo săn mồi, đụng ngã cô.

Hàn Tử Tây không có khước từ, từ khi hắn hôn mìng, cô lại làm càn đáp lại hắn.

Thân thể cứ như dây leo quấn lấy, sít sao cuốn lấy hắn, không tiếng động cho hắn an ủi.

Cô nhiệt tình như thế trước giờ Sở Trạm Đông chưa từng thấy qua.

Trong lòng mình, Sở Trạm Đông vẫn luôn không gì địch nổi , lại không nghĩ rằng, hắn cũng sẽ yếu ớt như vậy, như cậu bé bị bỏ rơi, toàn thân đều lộ ra bi thương.

Nghĩ đến Sở Bích Đình nói, hai năm trước mình chết đi, hắn cũng có dạng này, cô càng thêm không dễ chịu.

Thấy cô đáp lại, Sở Trạm Đông càng thêm không thể tự đè nén.

Muốn có một việc khẩn cấp quên đi việc bà nội đã ra đi.

Không cần quan tâm đến ngày mai, Sở Trạm Đông đã nổi điên muốn cô ngay lập tức.

Hắn kỳ thật trên chuyện này, căn bản không có quá nhiều kỹ xảo, nhắc tới cũng buồn cười.

Sống ba mươi năm, hắn nổi tiếng hoa đào bay đầy trời với biệt danh Sở thiếu, nhưng chỉ có một người phụ nữ là Hàn Tử Tây.

Hai người họ luôn ở cùng nhau, nhưng chỉ có một lần lại tìm cô gái khác trước mặt cô!

Một lần duy nhất!

Khi đó, tìm các cô gái khác, chẳng qua là vì cố ý chọc giận cô mà thôi, mà cô đó đứng ở ngoài cửa nghe được những tiếng kêu phóng đãng kia, đều do những cô gái kia tự biên tự diễn.

Còn có Mộ Cẩn Du, chính mình căn bản là không có chạm qua cô ta, mặc dù hắn lúc ấy xác thực uống rượu say, lại còn không đến mức bất tỉnh nhân sự, hơn nữa đối với phụ nữ khác, hắn căn bản không được...

Nghĩ tới đây, hắn nắm lấy ướt mồ hôi của Hàn Tử Tây: "Hàn Tử Tây, nếu như anh nói cho em biết, con của Mộ Cẩn Du, không là của anh, em tin sao?"

Không phải của hắn?

Làm sao có thể?

Không phải của hắn, hắn tại sao thiếu chút nữa muốn kết hôn với cô ấy đây?

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, con mắt rất kiên định, không giống như đang nói dối, Hàn Tử Tây vừa định trả lời, Sở Trạm Đông tự giễu trách móc: "Xem ra do anh đã làm quá nhiều chuyện xấu, khiến em cũng không tin anh!"

"..." Hàn Tử Tây nói: "Hiện tại em tin rồi!"

"Ha ha..." Sở Trạm Đông cười yếu ớt, ôm cô từ trên mặt đất đứng dậy, cả quá trình, hai người cũng không tách ra, hắn nói: "Ôm chặt anh!"

Hàn Tử Tây theo lời, ôm chặt lấy hắn, lại không nghĩ rằng...

"Anh làm gì vậy?"

Bị động tác của hắn, làm cho cô hoảng sợ không thôi: "Anh điên rồi sao?"

Kẻ điên này, rõ ràng ôm cô lên cầu thang...

Mấu chốt là hai người bây giờ...

Hàn Tử Tây đỏ mặt hận không thể nhỏ ra máu, khẩn trương với động tác của hắn, toàn thân đều khẩn trương run rẩy, rống hắn: "Ngừng, dừng lại..."

"Đừng lo lắng, phía trên này không có người đến đâu." Sở Trạm Đông cười tà: "Thả lỏng một chút, đêm nay chúng ta sẽ cùng những vì sao ngắm trời đêm nhé..."

"..."

Cứ như vậy, Hàn Tử Tây bị Sở Trạm Đông ôm đến trên sân thượng, cả quá trình, quả thực liền là vô cùng hành hạ, chờ hắn ôm cô bỏ trên ghế dài ở sân thượng, cô đã toàn thân ướt đẫm, giống như vừa mới tắm xong, thở gấp đến không còn hình tượng...

Hai người mặt đối mặt, cô nhìn thấy Sở Trạm Đông cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người nhìn nhau, cặp mắt hai người nhìn nhau còn muốn sáng hơn những ngôi sao trên bầu trời đêm, chỉ còn lại hai bên, đột nhiên hai người điên cuồng hôn nhau say đắm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện