Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 21: Mày muốn đối đầu với đồn công an sao



Thời gian của một ca khúc không dài, ngay khi hát bài hát này, tôi đã cảm nhận được tác dụng của thuốc.

Tôi nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, dường như đều được ngăn cách bởi một lớp pha lê trong suốt, giống như là xem một bộ phim vậy.

Những người đưa tay ra là có thể chạm đến, những chuyện đưa tay ra là có thể đụng vào, dần dần trở nên không chân thực.

Những tình cảm đau thương kia, thậm chí cái gọi là cuộc đời, cũng dần dần trở nên không quan trọng nữa.

Vì vậy, tôi cười.

Như vậy tôi cần phải quan tâm làm gì nữa? Hôm nay có rượu hôm nay say không phải tốt hơn sao?

Còn có người đàn ông hung tợn độc ác bên cạnh, tôi nhìn hắn, cảm giác cũng không đến mức ghét cay ghét đắng nữa, không phải chỉ là cùng với hắn một đêm thôi sao? Có phải chuyện gì lớn đâu?

Tôi dựa vào trong ngực anh Trương, nhẹ nhàng trầm giọng hát theo lời bài hát: “Trần gian có trăm ngàn giai nhân, ta chỉ thích duy nhất một người là nàng…”

Tôi nhớ tới Bá Vương Ngu Cơ, tự nhiên nhớ tới câu hát kia: “Ngu Cơ, Ngu Cơ, làm sao đây….”

Có lẽ là cảm nhận được sự mềm mại của tôi, cánh tay anh Trương vòng sau lưng tôi càng thêm không thành thật, trực tiếp luồn từ vạt áo thun vào trong, nắn bóp da thịt tôi.

Tôi vẫn cười như cũ.

Đây chính là cái tôi đem đi bán, cũng chính là mặt hàng bày ở đây, cho tới bây giờ chỉ có khách đến chọn hàng, không có đạo lý hàng chọn khách, tôi có lập trường gì để không cam lòng đây?

Quả nhiên là bị sự dịu dàng nhất thời của ông chủ Trác làm hư rồi sao?

Ông chủ Trác…

Thở dài, đối với ông chủ Trác, tôi cũng chỉ là một mặt hàng, không có gì khác biệt.

Mọi người nhìn xem, tinh thần tôi lúc này không có gì không tỉnh táo cả, rất nhiều chuyện dường như vừa nghĩ đến đã lập tức thông suốt.

Làm gái gọi, phải làm hết trách nhiệm của gái gọi, vì vậy, tôi chủ động đưa tay vòng lại trên lưng anh Trương.

Hát xong một bài, tôi cùng hắn ôm ôm ấp ấp trở lại ghế sô pha.

Vừa đặt mông xuống, thân thể tôi đã bị hắn ta đè lên, lưng dựa vào ghế sô pha, miệng hắn dán vào miệng tôi, thân thể che trước người tôi.

Tôi theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng nhìn mọi thứ xung quanh, rõ ràng như vậy, lại mơ hồ như vậy, ngăn cách bởi một tấm kính pha lê, dường như là hai thế giới khác hoàn toàn.

Thấy thì sao? Không thấy thì sao? Ở chỗ này thì sao? Đi khách sạn thì sao?

Lúc này, tôi cảm thấy, người đàn ông này đối xử với tôi như nào, cũng không có gì quan trọng nữa.

Hai cánh tay hắn chộp vào trên ngực tôi, lực rất mạnh, tôi cảm thấy rất đau, rất muốn hét lên, nhưng trong miệng tôi là đầu lưỡi hắn, từng tiếng kêu đau nhức phát ra lại không vang lên rõ ràng.

Cùng lúc đó, bụng dưới tôi bị một thứ rất cứng đâm vào, tôi rất khó chịu.

Tôi nghe thấy tiếng nhạc xung quanh, tiếng mọi người trò chuyện, tôi nhìn thấy những gương mặt gần trong gang tấc, những khuôn mặt mỉm cười kia như rất gần, lại như rất xa…

“Tạch!”

Âm thanh bật đèn tôi không nghe thấy, nhưng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, rất đau.

Tôi vô thức đưa tay lên cản lại ánh sáng, lập tức cảm thấy cổ tay đau nhói, có người nắm lấy tay tôi, lôi tôi từ dưới thân thể anh Trương ra ngoài.

“Mẹ kiếp! Đứa nào vậy?” Anh Trương lập tức quỳ gối trên ghế sô pha.

Hắn mạnh mẽ gào thét, đám đàn ông trong phòng chậm rãi tới gần, quây lại thành một vòng tròn.

“Tao con mẹ mày là cha nó!” Âm thanh một người đàn ông xa lạ vang lên, cũng hét lớn.

Cha tôi?

Tôi giật mình, không phải cha tôi lúc này vẫn ở quê sao? Tới lúc nào vậy? Còn chạy tới chỗ này để bắt tôi?

Mạnh mẽ mở mắt ra nhìn, sao cha tôi lại như thế này? Người đàn ông này, so với cha tôi cao hơn, khuôn mặt cũng khác.

Mặt chữ điền, trên mặt đều toát ra sự uy nghiêm, tôi không hề quen biết người này.

Tôi đang định mở miệng hỏi hắn là ai thì một cái tát mạnh mẽ đã giáng vào mặt tôi.

“Bốp!” một tiếng, nửa người tôi chấn động, từ tai đến miệng, cả một mảng lớn đều nóng rát đau nhức.

“Mẹ kiếp! Làm cái gì không làm, lại đi làm gái gọi! Xem cha mày trở về có giết mày không!” Người kia lại hét lớn, sau đó dùng sức, kéo tôi từ ghế sô pha ra.

Xem ra, sức lực của người này, không hề yếu hơn anh Trương.

“Cô gái này mày không mang đi được đâu!” Anh Trương cười lạnh.

“Mày muốn đối đầu với đồn công an sao?” Người tự xưng là cha tôi cũng cười lạnh đáp trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện