Cho Phép Anh Thích Em

Chương 36





 

Edit: Hạ

Beta: Tà + Huyên

 

Tính cách của Lâm Diệc Nhượng so với Từ Ứng Hàn quả thật có thể gọi là gió xuân ấm áp.

 

Nhưng lúc này lại bị nhục mạ nhân cách như vậy, cậu hai nhà họ Lâm nhất thời trợn to hai mắt, cười gằn một tiếng: “Cậu thật đúng là…”

 

Ánh mắt Lâm Diệc Nhượng hung hăng trợn lên nhìn về phía cánh tay Từ Ứng Hàn đang khoác lên vai Lâm Lung nhà anh.

 

Thật là…

 

“Mặc dù đã lâu không gặp nhưng cũng miễn chào hỏi đi, dẫu sao tôi sẽ chào hỏi cậu thật tốt trên sân thi đấu.” Từ Ứng Hàn mặt không đổi sắc nhìn anh ta, một màn vừa rồi trong mắt anh chính là Lâm Diệc Nhượng ỷ vào thân phận người đi trước, dám chiếm tiện nghi của Lâm Lung.

 

Đưa tay sờ má cô gái nhỏ…

 

Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn Lâm Diệc Nhượng, bàn tay đang thả xuôi bên người bỗng nắm chặt lại.

 

Lâm Diệc Nhượng sau khi nghe được câu nói này, biểu tình dở khóc dở cười không nói nên lời. Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ Lâm Lung, nói: “Cậu có biết tôi và…”

 

“Đội trưởng,” đột nhiên Lâm Lung từ trong ngực Từ Ứng Hàn ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cắn môi dưới, nhỏ giọng giải thích: “Thật ra em và Fox có quen biết. Vừa rồi chúng em chỉ đùa giỡn thôi.”

 

Lâm Lung trước đó đã thương lượng với Lâm Diệc Nhượng, mối quan hệ anh em ruột này tốt nhất vẫn không nên nói cho người khác biết.

 

Nhưng mà đó chỉ là ý của Lâm Lung thôi, Lâm Diệc Nhượng ngược lại có loại cảm giác, đó là em gái ruột của anh mà, tại sao anh lại không thể ở trước mặt người khác thân thiết với em gái chứ. Hơn nữa lúc này lại bị Từ Ứng Hàn hiểu lầm, anh hận không thể đưa tay chỉ vào mặt Từ Ứng Hàn mà nói, đây chính là em gái tôi.

 

Giữa hai người bọn họ, Từ Ứng Hàn chỉ là một người ngoài.

 

Kết quả đầy một bụng chữ nghĩa còn chưa kịp nói ra, anh đã nghe thấy Lâm Lung giải thích với Từ Ứng Hàn. 

 

Vì vậy cậu hai nhà họ Lâm đầy một bụng lí lẽ hợp tình hợp lý nhất thời biến thành ấm ức.

 

Từ Ứng Hàn có chút kỳ quái, dò xét trên mặt hai người một vòng, lúc này mới nói: “Hai người quen biết nhau?”

 

“Đúng vậy, thật ra thì trước khi em trở thành tuyển thủ đã quen biết anh ấy, hai nhà chúng em có quan hệ rất tốt.” 

 

Đúng, quan hệ rất tốt, tốt đến mức cha mẹ anh ấy chính là cha mẹ cô.

 

Chẳng qua Lâm Lung vào lúc này khó mà nói thật, chỉ có thể mượn cớ lừa bịp mà thôi. Nếu cô giúp Lâm Diệc Nhượng thanh minh, việc anh bắt nạt cô trong mắt Từ Ứng Hàn dĩ nhiên cũng không tồn tại.

 

“Bọn anh chụp ảnh xong rồi, em cũng nên quay về, đi thôi,” Từ Ứng Hàn ừ một tiếng, liền muốn dẫn người rời đi.

 

Lâm Diệc Nhượng đứng đối diện bọn họ, thấy Lâm Lung muốn đi cùng Từ Ứng Hàn, một bụng bực bội của anh không có chỗ bộc phát. Lâm Lung lại len lén nháy mắt với anh. Tuy rằng anh rất tức giận với Lâm Lung nhưng mà lời cô nói, anh vẫn thành thật nghe theo.


 

 Cho nên lúc này anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

 

Nhưng không ngờ, Lâm Lung vừa mới xoay người, Lâm Diệc Nhượng nhếch khoé mắt, đột nhiên cười đểu một tiếng, hô lên: “Đậu Đỏ.”

 

Lâm Lung nghe thấy nhũ danh của mình, kinh ngạc quay đầu lại.

 

Tay Lâm Diệc Nhượng để ở bên tai làm động tác gọi điện thoại, đặc biệt dịu dàng thân thiết nói: “Khi nào em chụp hình xong nhớ gọi cho anh, đừng quên ăn bánh ngọt, anh mua ở chỗ em thích ăn nhất đấy.”

 

Ánh mắt Từ Ứng Hàn khẽ rũ xuống, thấy tay Lâm Lung cầm một cái hộp màu đỏ, đúng là hộp bánh ngọt.

 

Lâm Lung không biết tại sao anh trai lại nói như vậy, hơn nữa giọng điệu còn cực kỳ quỷ dị. Tuy nhiên cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

 

"Mùa giải mới phải cố gắng lên, em chắc chắn có thể làm được," giọng nói của Lâm Diệc Nhượng là dạng thiếu niên trong sáng, lúc này lại hạ giọng thấp xuống, ngược lại có mấy phần trấn an cùng mùi vị trêu chọc.

 

Khi anh ở với Lâm Lung chưa bao giờ nói như vậy, đối với việc Lâm Diệc Nhượng đột nhiên trở nên thân thiết, cô gái nhỏ không khỏi lúng túng, cả người run rẩy.

 

Anh ấy lại làm trò điên khùng gì vậy?

 

Chờ khi cô và Từ Ứng Hàn rời đi, chưa được bao xa, người đàn ông bên cạnh đột nhiên đứng chắn đường cô, dừng bước.

 

Nếu không phải Lâm Lung kịp thời dừng chân thì suýt chút nữa chóp mũi đã đụng vào lưng Từ Ứng Hàn.

 

"Đội trưởng," cô ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn cái gáy anh, không biết tại sao anh lại dừng lại.

 

Từ Ứng Hàn xoay người, khoảng cách của hai người cơ hồ có thể dùng centimet để đo. Anh cúi đầu quan sát cô gái trước mặt, bởi vì đứng quá gần, không thể thấy ánh mắt cô, anh chỉ có thể nhìn mí mắt cô hơi rũ, lông mi vừa dài vừa cong như hai cây quạt nhỏ.

 

“Em có biết hay không, có một số việc sẽ làm em phân tâm,” Từ Ứng Hàn mở miệng.


 

Lâm Lung chớp mắt, lông mi theo đó khẽ lay động, mỗi một lần đều giống như đâm vào trong mắt Từ Ứng Hàn.

 

Cô có chút khó hiểu hỏi: “Việc gì ạ?”

 

Lâm Lung không giả vờ mà đúng là không hiểu Từ Ứng Hàn muốn nhắc đến cái gì.

 

Cho đến khi Từ Ứng Hàn mở miệng nói với cô: “Như là chuyện yêu đương”

 

Thật ra thì chiến đội cũng không ép buộc đội viên không được yêu đương, nhưng Lâm Lung là người mới, đặc biệt là trong mùa đấu đầu tiên, tốt nhất nên đem tất cả tâm tư đặt vào việc thi đấu.

 

Cho nên Từ Ứng Hàn cảm thấy, với tư cách là đội trưởng, anh có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô.

 

Anh vừa dứt lời, cô gái nhỏ chợt ngẩng đầu lên, cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, giống như chứa đầy thủy quang, lóe lên chói mắt.

 

Vẻ mặt khiếp sợ phối hợp với ánh mắt vô tội, cứ như vậy đập thẳng vào mắt anh.

 

Cho đến khi cô cong khóe môi, ý cười lan rộng, còn đặc biệt hài hước đưa tay chỉ vào chóp mũi mình.

 

“Anh đang nói em và Lâm Diệc Nhượng ư?”

 

Cô còn tưởng Từ Ứng Hàn muốn nói chuyện gì, thì ra là anh cảm thấy cô muốn yêu đương với Lâm Diệc Nhượng?

 

 Trời ơi, cái ý tưởng này, ngẫm lại đã thấy sai trái rồi.

 

Cô vừa buồn cười lại không thể nói rõ, tỏ vẻ: "Nếu như trái đất này bị hủy diệt thì em cũng sẽ không kết đôi với Lâm Diệc Nhượng. Đội trưởng, anh đang suy nghĩ cái gì đấy."

 

Cô gái nói như đinh chém sắt, không mang một chút do dự nào. 

 


Lúc này nhìn vẻ mặt người đàn ông vẫn không có gì thay đổi, nhưng tựa hồ có mấy phần hoà hoãn hơn.

 

Nhưng Lâm Lung còn chưa nhìn thấy anh hoàn toàn dịu lại, Từ Ứng Hàn đã xoay người đi về phía trước.

 

Lâm Lung khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn đi theo, tiếp tục hỏi han: "Hàn ca, anh sao lại có ý nghĩ tội lỗi như vậy, làm sao lại thấy em vừa ý Lâm Diệc Nhượng chứ?”

 

"Ừ," Từ Ứng Hàn không lạnh không nhạt đáp một tiếng.

 

Lâm Lung không thể giải thích rõ ràng, nhưng vẫn cố gắng nói cho anh, "Anh cứ yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói chuyện yêu đương với anh ấy."

 

Sau đó, cô nghe được phía trước có một thanh âm lạnh băng gọi tên cô: “Đậu Đỏ.”

 

Giọng nói có chút do dự lại không tin tưởng, giống như chỉ thuận miệng gọi một tiếng, nhưng cũng đủ để làm cô gái nhỏ cứng ngắc tại chỗ.

 

Không nghe được tiếng bước chân bên cạnh, Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn cô, lần này trên mặt đầy ý cười.

 

“Thì ra biệt danh của em là Đậu Đỏ.”

 

Lâm Lung thật là hận chết Lâm Diệc Nhượng, tại sao phải cố ý gọi tên ở nhà của cô, để bây giờ Từ Ứng Hàn cũng biết rồi.

 

Cô hận không thể che miệng Từ Ứng Hàn lại, không cho anh ấy gọi nữa.

 

Cô đi phía sau, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Đội trưởng, anh có thể đừng nói cho người khác biết không?”

 

“Hừm,” chỉ một âm tiết đơn thuần, Lâm Lung nghe có chút quái dị, như vậy là đồng ý hay không?

 

Khi cô gái nhỏ đang cúi đầu tính toán nên làm sao để cầu xin anh, người đàn ông phía trước đột nhiên từ tốn nói một câu: “Không được ăn đậu đỏ.”

 

Lúc này Lâm Lung thật sự ngây ngẩn cả người.

 

Cô gái nhỏ xấu hổ đến nỗi không ngóc đầu lên được, lập tức nhào tới, nắm tay người đàn ông, hô: “Không được nói nữa.”

 

Từ Ứng Hàn có chút buồn cười đưa tay đẩy ra, bàn tay đặt trên gáy cô gái.

 

Chẳng qua là động tác dịu dàng, gần như không dùng lực.

 

Lâm Lung vẫn còn xấu hổ, không biết là nên năn nỉ anh tốt hơn hay giết người diệt khẩu tốt hơn.

 

Cho nên cô đưa tay muốn chặn miệng anh lại, không muốn nghe lời chọc ghẹo nào phát ra từ đôi môi mỏng kia. Từ Ứng Hàn bị cô nhào tới mất đà lùi về sau hai bước, thiếu chút nữa va vào vách tường sau lưng.

 

Thấy cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, muốn dùng luôn tay chặn miệng anh.

 

Anh khẽ cười nói: “Là không được ăn em sao?”

 

Tác giả có lời muốn nói: Lung muội: Không được để lộ tên cúng cơm của em lần nữa.

Sau đó cả thế giới đều biết.

      

 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện