Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 39: Hoàng hậu sao?



Tiếng nhạc lại rộn rã vang lên, đám vũ nữ lại bắt đầu vũ đạo.

Nhưng mà trải qua chuyện tình vừa rồi, mọi người ai cũng đều đã không còn hứng thú để thưởng thức.

Hoàng thái hậu thấy bộ dạng của mọi người, cũng có chút phiền muộn.

“Hoàng Thượng, ai gia có chút mệt mỏi, ta về cung nghỉ ngơi trước.” Nàng vẻ mặt có chút ủ rũ đối với Hiên Viên Đêm nói, sau đó nhìn đám phi tần, quan viên cùng gia quyến phía dưới đại điện cười cười: “Chư vị khanh gia hãy tận hưởng tiệc vui, không cần bởi vì chuyện vừa rồi mà bối rối.”

Nói xong, nàng đứng lên. Đám thị nữ đứng ở một bên chạy nhanh tới đỡ tay nàng dìu đi.

“Hoàng Thượng, nô tì cũng có chút không khỏe, không bằng để nô tì đưa Thái Hậu về nghỉ.” Khương Uyển Uyển đứng lên, tao nhã hướng Hoàng Thượng hành lễ nói.

“Tốt, vậy làm phiền Uyển phi .” Hiên Viên Đêm mỉm cười.

“Nô tì cáo lui.” Khương Uyển Uyển ôn nhu tươi cười, nhanh nhẹn đi ra phía sau lưng Thái hậu, từ từ nâng đỡ người Thái Hậu.

Thái Hậu nhìn Khương Uyển Uyển từ ái cười, ấm áp vỗ vỗ tay nàng. Người cháu gái này từ nhỏ liền đã ở trong tâm của nàng. Tâm tư linh lung, tính tình nhàn nhã, càng ngày càng cảm thấy nàng có thể đảm nhiệm ngôi vị Hoàng hậu.

Hai người đi xuống điện, mặt mỉm cười, cẩm bào tung bay, rất là cao quý vui mắt. Đám cung nữ, thái giám đi theo phía sau hướng ra ngoài.

“Cung tiễn Thái Hậu.”

Mọi người lại là một phen quỳ bái.

“Hoàng Thượng a.” Đi đến cửa điện, Hoàng thái hậu đột nhiên ngừng bước. Nàng quay người lại nhìn Hiên Viên Đêm nói, hai tròng mắt có ý ám chỉ xem xét Khương Uyển Uyển. “Ngươi có nghĩ rằng đã đến lúc nên tuyển Hoàng hậu không?”

Khương Uyển Uyển thấy ý tứ của Thái Hậu là ám chỉ chính mình, trong lòng rất là hưng phấn. Nhưng thần sắc bên ngoài không thay đổi chút nào, vẫn như cũ là bộ dạng tươi cười thục nữ.

Mọi người sắc mặt lại đột biến, không nghĩ tới Thái Hậu ở lúc gần rời đi lại nói như vậy. Chúng phi tần cũng nhìn ra ý tứ của Thái Hậu, người người hận nghiến răng nghiến lợi, lại không dám hé răng nửa lời.

Hiên Viên Đêm vẻ mặt không thay đổi, cúi đầu thản nhiên nói:

“Tuân theo mẫu hậu mệnh, trẫm đã biết.”

Thái Hậu vừa lòng gật đầu, rồi Cùng Khương Uyển Uyển rời đi. Nàng nghĩ rằng Hiên Viên Đêm đã hiểu ra ý tứ của mình là muốn lập Khương Uyển Uyển làm Hoàng hậu, nhưng lại không biết hắn kỳ thật chính là đồng ý lập hậu lại là chuyện kinh thiên động địa.

Khương Uyển Uyển chớp mắt, dưới đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang, chính mình cố gắng bấy lâu nay, cuối cùng đã có kết quả lớn như vậy sao?

Lâm Nhã Như tức giận đến run người, nàng trăm phương ngàn kế lâu như vậy, chẳng lẽ lại muốn bại dưới tay Khương Uyển Uyển sao? Không cam lòng, nàng không cam lòng...

Thái Hậu cùng Khương Uyển Uyển thân ảnh dần đi xa dần, mọi người trong lòng ồ lên. Văn võ bá quan tụ tập từng nhóm khe khẽ nói nhỏ, Thái Hậu ý tứ tất nhiên là muốn lập Uyển phi làm hậu. Nhưng là Hoàng Thượng ngôn ngữ lại mơ hồ, đồng ý lập hậu, là lập Uyển phi làm hậu? Nhíu mi cong má, bọn họ đều muốn biết rốt cuộc là thế nào? Ánh mắt đều tự hướng về phía Tể tướng cùng Lãnh tướng quân, muốn nhìn một chút đầu tàu ý tứ.

Đa mưu túc trí như Tể tướng nheo lại hai tròng mắt, đến tột cùng ai có thể bước lên ngôi vị Hoàng hậu, bây giờ còn khó nói sớm, tốt nhất là ở tĩnh xem biến mới là thượng sách.

Lãnh Bùi Xa trên mặt biểu tình không thay đổi, tuyển ai làm hậu đối với hắn ảnh hưởng cũng không nhiều. Giờ không có gì đáng phải quan tâm bằng chuyện tình khó giải quyết của Nguyệt Nhi cùng Tô Triển, Hoàng Thượng đến tột cùng có tính toán gì không?

Sở Ngự Hằng nhíu mày, không nghĩ tới một chuyến tiến cung lại gặp được nhiều chuyện như vậy, cũng không uổng hắn đi chuyến này.

Lãnh Loan Loan đối với chuyện không liên quan đến mình đều hờ hững, ánh mắt sắc bén hé nhìn biểu tình buồn bã của Lãnh Nguyệt Nhi. Một bộ thất hồn lạc phách, đâu còn dáng vẻ hạnh phúc như mấy ngày trước đây. Nhìn nàng bộ dạng như vậy, Lãnh Loan Loan đột nhiên cảm thấy chướng mắt.

“Đi, chúng ta đi ra ngoài.” Lãnh Loan Loan kéo tay Lãnh Nguyệt Nhi lôi đi ra phía ngoài điện. Nhìn nàng ở trong này bi thương, không bằng cho nàng đi ra bên ngoài giải sầu, miễn cho một bức khổ dạng thương hai mắt của mình.

“Ai, Tam muội?” Bàn tay đột nhiên bị bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Lãnh Loan Loan cầm lấy, Lãnh Nguyệt Nhi kinh ngạc. Lại thân bất do kỷ bị nàng lôi kéo đi ra ngoài. Nàng quay đầu nhìn phụ thân, đã thấy sắc mặt hắn không chút nào thay đổi. Nhưng thật ra Tô Triển nhìn thấy các nàng, trong ánh mắt có chút kinh hoảng.

Thấy hai người rời đi đột ngột như thế, khiến cho cả điện mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

“Lãnh tiểu thư có phải hay không rất vô lễ, lại ở trước mặt hoàng thượng làm càn.” Không biết ai nói ra một câu, làm cho những người khác đều phục hồi tinh thần trở lại.

“Chính là a, sao có thể thất thố như thế, đâu còn phong phạm của tiểu thư khuê các đâu?”

“......”

Tất cả mọi người đều tán thành, nhất thời như đã quên chuyện lập hậu vừa rồi.

Lãnh Bùi Xa cũng biết hành vi của nữ nhi có chút không đúng mực, nhưng nữ nhi của hắn đâu có thể để cho người ngoài bàn tán. Một ánh mắt lạnh lùng quét tới, tất cả mọi người chợt câm nín, không ai dám tái loạn ngữ.

Hiên Viên Đêm, Hiên Viên Thiên đều dõi ánh mắt nhìn theo thân ảnh của Lãnh Loan Loan, khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia biến mất ở ngoài điện. Hai người trong lòng thở dài, tâm cũng đã theo rời đi.

Ngoài điện.

“Tam muội, chúng ta muốn đi đâu?”

Lãnh Nguyệt Nhi bị Lãnh Loan Loan lôi kéo đi ra ngoài, nàng có chút không hiểu, cũng có chút lo lắng rằng, hành vi của các nàng vừa rồi là coi thường mặt rồng, có thể sẽ rước lấy phiền toái.

Đi nơi nào?

Lãnh Loan Loan mím chặt môi anh đào, hai tròng mắt linh động quan sát nhìn bốn phía. Bốn phía cây cối xanh um tùm, gió nhẹ thổi, cành lá xao động. Quang cảnh xinh đẹp, nhưng ngược lại có vài phần thê lương. Chỉ sợ ở trong này làm cho nàng giải sầu, chỉ lại càng thương tình hơn.

“Ngự hoa viên ở nơi nào?” Tùy tay ngăn lại một viên thái giám, nàng hỏi.

Viên thái giám bị ngăn lại vốn định sinh khí, nhưng thấy Lãnh Loan Loan dáng người tuy nhỏ, lại một thân cẩm sam váy, khí thế không tầm thường, nghĩ đến tất là quan gia thiên kim tới dự yến tiệc mừng sinh nhật Thái Hậu. Vẻ mặt không kiên nhẫn lập tức thay đổi, dối trá tươi cười:

“Hai vị tiểu thư muốn đi ngự hoa viên, để nô tài mang hai vị đi.”

“Đa tạ công công.” Lãnh Nguyệt Nhi thấy tam muội biểu tình lạnh lùng, vội mỉm cười trả lời.

“Hai vị tiểu thư xin mời theo nô tài đến đây đi.” Viên Công công đi lên phía trước dẫn đường, cũng không có vội hỏi thăm hai người thân phận. Nếu là thiên kim của quan gia có địa vị cao, hắn nhiệt tình hầu hạ hai người, tương lai tất được lợi không ít. Vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, hỏi. “Không biết lệnh tôn của hai vị tiểu thư là vị đại nhân nào?”

“Gia phụ là Trấn Bắc tướng quân.” Lãnh Nguyệt Nhi nói, tuy rằng trong lòng ưu phiền, nhưng cũng không có thất thố trả lời viên công công này.

“Nguyên lai là Lãnh tướng quân thiên kim.” Viên thái giám vừa nghe là Lãnh Bùi Xa nữ nhi, vẻ mặt nịnh nọt cười càng sâu .“Thứ cho nô tài thất lễ .”

“Ngươi thực sảo.” Lãnh Loan Loan không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như hàn băng chói mắt.

Viên Công công hoảng sợ, này vị tiểu thư Lãnh gia nho nhỏ cư nhiên có bực này khí thế. Hắn cúi đầu không dám nói nữa, sau khi dẫn hai người đến ngự hoa viên, vội vàng lấy cớ rời đi.

Ngự hoa viên kì hoa dị thảo, muôn hoa khoe sắc, hương thơm tràn ngập.

Lãnh Loan Loan chọn gian thủy đình, cùng Lãnh Nguyệt Nhi vào bên trong ngồi.

Lãnh Nguyệt Nhi ánh mắt giống như hàm chứa ngàn vạn nỗi ưu sầu, khuôn mặt vốn gầy giờ lại càng mảnh mai. Vẻ mặt bi thương, khiến cho người thương tiếc.

Hai người ngồi thật lâu không nói, ánh mắt nhìn kia một mảnh hoa hải, thấy bọn nó giống như sóng biển cuồn cuộn, theo làn gió đu đưa phất động...

“Tam muội, ngươi thử nói xem, hạnh phúc có phải hay không vỗ cánh bay đi?”

Thật lâu sau, Lãnh Nguyệt Nhi mở miệng nói tiếp. “Từ nhỏ ta khao khát được phụ thân ôm ta, yêu ta, sủng ái ta, nhưng ta chờ đợi mãi hắn cũng không từng để ý đến ta. Ta thường nghĩ rằng đến tột cùng mình có phải là nữ nhi của hắn không? Sau đó ngươi xuất hiện làm cho ta biết rằng, nguyên lại phụ thân hắn cũng biết thương yêu, vì thế ta hận ngươi, cho rằng ngươi cướp đi sự chú ý của hắn dành cho ta, cướp đi khát vọng tình thương của cha...”

Lãnh Nguyệt Nhi nói tới đây, quay đầu lại áy náy nhìn Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan không nói một lời, chính là lẳng lặng nghe.

“Lại sau khi mọi chuyện phát sinh, làm cho ta tựa như đứa nhỏ lạc đường mờ mịt. Rồi ta gặp Triển, hắn ôn nhu, hắn cổ vũ ta, giống như làn gió xuân sưởi ấm tâm hồn ta, làm cho ta tìm lại được đường đi. Bất tri bất giác, thân ảnh của hắn đã lưu lại trong lòng ta, không thể nhạt phai dấu vết. Khi ta biết trong lòng hắn cũng có ta, ta là cỡ nào cao hứng. Nguyên tưởng rằng lần này là có thể đạt được hạnh phúc, nhưng là vì cái gì? Vì cái gì mắt thấy hạnh phúc đến lại muốn bay đi?” Thanh âm của Lãnh Nguyệt Nhi mang theo sự ai oán càng ngày càng trầm xuống. Ông trời a, vì sao phải như thế tàn nhẫn, làm tan vỡ giấc mộng của ta?

“Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng. Vì sao phải lựa chọn hắn đi làm phò mã?” Hai bàn tay nắm chặt, lưu lại màu đỏ chỉ ngân. Cặp mắt kia bi thương giống như bốc cháy lên hừng hực liệt hỏa, nàng đau buồn không phải vì không chiếm được hạnh phúc, mà là mắt thấy hạnh phúc sắp tới tay, lại đành trơ mắt nhìn thấy nó rời đi.

Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, nhìn bộ dạng của Lãnh Nguyệt Nhi. Đôi con mắt đen láy hiện lên một đạo u quang, nàng nhấp môi khẽ nói:

“Hạnh phúc sẽ không vỗ cánh bay đi.”

“Thật vậy chăng?” Lãnh Nguyệt Nhi nhìn nàng, tiếp theo lại cười khổ. “Chẳng lẽ chuyện của chúng ta còn có thể quay lại đường sống sao? Triển hắn kháng chỉ nhưng là tử tội?” Cho tới bây giờ hoàng quyền tối thượng không tha người mạo phạm, bọn họ nào lại có ngoại lệ.

“Ta không cho nó bay, nó liền không thể bay.” Lãnh Loan Loan lãnh ngạo nói. Cho tới bây giờ nàng muốn làm chuyện gì, không có gì là làm không được. Hoàng quyền lại như thế nào? Nàng cũng không tin thế kỷ hai mươi mốt thiên tài Hắc bang thiên kim muốn làm lại không được. Hiên Viên Đêm kia, rõ ràng là ánh mắt nhằm hướng về phía nàng nhìn đến.

“Tam muội.” Lãnh Nguyệt Nhi nhìn Lãnh Loan Loan, lệ quang lóe ra. Tuy rằng nàng không tin tam muội có thể có biện pháp làm cho Hoàng Thượng đem mệnh lệnh đã ban ra thu hồi, nhưng là lời của Lãnh Loan Loan lại làm cho nàng cảm động. Hồi tưởng lại những việc mình đã làm trước đây, nàng lại thấy xấu hổ không thôi, cũng lại càng cảm kích Lãnh Loan Loan.

“Ta chỉ là không hy vọng ngươi cả ngày khóc lóc hề hề làm ngại mắt ta.” thanh âm không được tự nhiên, Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, hai tròng mắt chuyển hướng tránh thoát cái nhìn của Lãnh Nguyệt Nhi. Kia một bộ ngập nước mắt, làm cho nàng nghĩ đến con chó nhỏ, bất quá nàng thật sự không có thói quen nhìn bộ dáng của Lãnh Nguyệt Nhi giờ phút này.

“Ha ha......”

Lãnh Nguyệt Nhi nhìn khuôn mặt nho nhỏ không được tự nhiên của Lãnh Loan Loan, nhịn không được nở nụ cười. Nếu không phải trong khoảng thời gian này xem xét dưới, có lẽ nàng thật sự cũng đã bị lừa gạt. Này tam muội a, rõ ràng là có quan tâm người khác, nhưng lại luôn một bộ lạnh như băng vẻ mặt. Này có lẽ chính gọi là khẩu thị tâm phi đi.

Tiếng cười du dương, muôn hoa lay động.

Lãnh Loan Loan khẽ mỉm cười, nụ cười trên môi nàng nở rộ, sáng lạn như hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện