Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 30: Đêm bắt hái hoa tặc (Hạ)



"Gia hỏa can đảm, cư nhiên dám trốn đến nơi đây."

Một đạo thân ảnh màu trắng bay tới, thanh âm kia tựa hồ có chút quen thuộc. Lãnh Loan Loan khẽ nhíu mày, nhìn bóng người lướt tới.

Dưới ánh trăng, mái tóc đen dài, một thân áo trắng bị ánh trăng nhu hòa chiếu rọi, lóe sáng ngân quang, mày kiếm mắt sáng, đường hoàng. Nguyên lai là nam tử có thái độ kiêu ngạo, nàng đã gặp ở hội đèn lồng. Hắn chính là đương kim minh chủ võ lâm Sở Ngự Hằng.

"Người phương nào tự tiện xông vào tướng quân phủ ?"

Bọn thị vệ chỉ chốc lát sững sờ, rồi giơ đao lên hướng Sở Ngự Hằng phòng bị. Dưới ánh trăng, đao quang sáng chói. Bọn thị vệ cau mày, cư nhiên lại xông vào một người, bọn họ thật là mất mặt, chỉ có nước cầm đầu đi gặp tướng quân...

Sở Ngự Hằng bị đám thị vệ làm cho mất hứng, hắn nhíu mày.

"Bản thiếu gia là truy hái hoa tặc mà vào."

"Là ngươi!" tên đạo tặc vóc dáng cao kều đang bị điểm huyệt nhìn thấy Sở Ngự Hằng, vẻ mặt càng xám xịt lại. Thực là trời muốn tiệt đường sống của huynh đệ bọn họ, bọn họ bị người này truy đuổi khắp nơi, không nghĩ tới hiện tại hắn vẫn đuổi tới Thiên Diệu thành.

"Hắc, lại gặp mặt." Sở Ngự Hằng tủm tỉm cười nhìn tên đạo tặc cao kều, "Không nghĩ tới ngươi nhìn thấy ta lại cao hứng như thế, giơ hai tay hướng ta hành lễ." Sở Ngự Hằng tấm tắc nhìn dáng dấp của hắn, nguyên lai là bị người ta điểm huyệt.

"Ngươi ." Tên đạo tặc cao kều tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đâm cho hắn một nhát.

"Ta ." Sở Ngự Hằng chỉ vào chính mình, "Bản công tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mạo so với Phan An..."

"Khụ khụ. "

Lãnh Nguyệt Nhi nhịn không được nở nụ cười, người này thực sự là dẻo mồm mép. Bất quá hắn dáng dấp thực sự anh tuấn, dưới ánh trăng, khuôn mặt mỹ lệ lặng lẽ ửng đỏ, ánh mắt đã không còn vẻ kinh hãi như vừa rồi. Ngay cả Thu Đường vốn thần tình sợ hãi mê man, cũng có vài phần thanh tỉnh.

"Yêu, nguyên lai có mỹ nhân ở đây a." Sở Ngự Hằng nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, cười đến phong lưu. Có lẽ là lần trước tại Duyệt Hương Các bị hoa khôi Thủy Liễm lạnh nhạt, Sở Ngự Hằng cho rằng mị lực của mình đã bị giảm đi. Nên ra khỏi Duyệt Hương Các, hắn lại đi dạo tiếp mấy nhà thanh lâu nữa. Hoàn hảo, ở các nơi này, cô nương nào nhìn thấy hắn đều không phải mặt đỏ lên thì tim đập rộn ràng. Căn bản là Thủy Liễm không có ánh mắt, nên mới có thể bị nam tử áo bào tím kia làm cho mê mẩn.

"Làm càn, không được vô lễ với Đại tiểu thư." Thấy Sở Ngự Hằng ngả ngớn, thị vệ trưởng nhíu nhíu mày, người này thực sự là tróc hái hoa tặc sao? Hắn bản thân thật giống như hái hoa tặc không sai a.

"Bản công tử ." Sở Ngự Hằng đảo mắt nhìn quanh, tiếp theo hắn há miệng sửng sốt, "Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này ?" Hắn chỉ vào Lãnh Loan Loan kinh ngạc nói. Đây không phải là tiểu nha đầu cho mình ăn miết một vố sao?

"Nguyên lai mắt của ngươi không đui mù." Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn nam tử này. Thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên trở nên nhiều lời như thế, bộ dạng ngả ngớn khiến cho người ta chán ghét. Càng làm cho nàng buồn bực là, hắn cư nhiên không có nhìn thấy mình.

"Ngươi ." Sở Ngự Hằng chán nản, sau phút sững sờ, hắn lại nở nụ cười, "Ai, thật không có biện pháp a, ai kêu người nào đó rất nhỏ bé đâu."

"Làm càn, dám can đảm vô lễ với Tam tiểu thư." Thị vệ trưởng hai tròng mắt mở trừng trừng, nam nhân này rốt cuộc có địa vị gì? Đột nhiên xông vào đây, miệng luôn nói là truy hái hoa tặc, nhưng hắn hành vi ngả ngớn, nhìn lại càng giống như hái hoa tặc một dạng. Nếu hắn thực sự là có ý đồ bất lương, bọn họ dù có đem đầu đi gặp tướng quân cũng không đủ để chuộc tội.

"Tam tiểu thư ?" Sở Ngự Hằng kinh ngạc, tay chỉ vào Lãnh Loan Loan, "Tiểu nha đầu này là tướng quân phủ Tam tiểu thư ?"

Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn hắn.

"Các ngươi trước đem này hai người này giải xuống phía dưới, sáng mai giao cho quan phủ." Tay chỉ vào hai tên đạo tặc, Lãnh Loan Loan thản nhiên nói.

"Dạ, tiểu thư" thị vệ trưởng gật đầu, phía sau bốn gã thị vệ tiến lên đem hai tên tặc tử trói chặt lại.

"Còn có việc gì?" Nhìn thấy đám thị vệ bắt người nhưng không có vội rời đi, Lãnh Loan Loan nhíu mày hỏi.

"Tam tiểu thư, người này ? !" Thị vệ trưởng chỉ vào Sở Ngự Hằng chần chờ, người này không biết thân phận, vạn nhất đồng thời là một tên tặc tử thì làm sao bây giờ ? Tuy rằng hắn tướng mạo đường đường, nhưng tặc tử cũng không phải nhìn vào hính dáng bề ngoài dể xét đoán.

"Này, bản thiếu gia đường đường là minh chủ võ lâm, làm sao có thể là người xấu được?" Sở Ngự Hằng nhìn sắc mặt thị vệ trưởng, hắn vội trần tình. Làm cái gì a? Thật là chủ nào tớ đấy, hắn phong thần tuấn lãng, nào có điểm giống như người xấu đâu chứ?

"Minh chủ võ lâm ?" Thị vệ trưởng hoài nghi nhìn hắn, nhưng thật ra có nghe nói minh chủ võ lâm Sở Ngự Hằng là một tuấn mỹ nam tử trẻ tuổi. Nhưng trước mắt người này, bộ dạng không đàng hoàng, thế nào là minh chủ võ lâm được chứ.

"Ngươi đi xuống đi." Lãnh Loan Loan phất phất tay, xem như là đã rõ thân phận của Sở Ngự Hằng.

"Thuộc hạ xin cáo lui." Thị vệ trưởng thấy Lãnh Loan Loan điềm tĩnh như vậy, chẳng nhẽ thiếu niên này thực sự là minh chủ võ lâm sao. Lắc lắc đầu, hắn thật không hiểu nổi, sao lại có thể chọn một người tuổi còn trẻ lại ngả ngớn như thế làm minh chủ võ lâm được chứ?

Bọn thị vệ rời đi, bầu không khí ồn ào thoáng cái yên lặng xuống.

Ánh trăng sáng tỏ soi rọi, gió đêm lành lạnh thổi.

Thu Đường nhịn không được, thân thể khẽ run rẩy, mái tóc có vài phần hỗn loạn.

Lãnh Nguyệt Nhi thấy Thu Đường như vậy, trong lòng có chút lo lắng.

"Tam muội." Nàng nhìn Lãnh Loan Loan, lại nhìn Sở Ngự Hằng, nhất thời không biết làm sao.

"Ngươi trước mang nàng vào phòng đi, ta sẽ sai người tìm đại phu đến xem sao." Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, đối với việc ỷ lại của Lãnh Nguyệt Nhi đã thành thói quen.

"Ân." Lãnh Nguyệt Nhi gật đầu, lại nhìn nhìn Sở Ngự Hằng. Cảm giác được hắn đối Lãnh Loan Loan không có ác ý, mới dìu Thu Đường vào phòng.

Tại mảnh sân rộng giờ chỉ có còn lại Lãnh Loan Loan cùng với Sở Ngự Hằng. Gió mát nhẹ thổi, mảnh sân được ánh trăng chiếu sáng, bóng hai người in dài trên mặt đất.

Sở Ngự Hằng buồn bực cúi đầu nhìn Lãnh Loan Loan, không nghĩ tới lần này lại gặp nàng trong tình huống như vậy. Nhìn hai tên tặc tử bị chế trụ, xem ra là do nàng ra tay. Không nghĩ tới, một tiểu cô nương lại lợi hại như vậy. Ánh mắt hắn phức tạp, lóe sáng ra quang mang. Thật là bất khả tư nghị, rốt cục tiểu cô nương kia còn giấu diếm chuyện thần kỳ gì nữa?

"Hắc, các ngươi tướng quân phủ rộng lớn như vậy, không ngại thêm một người đi sao ?" Hắn nhíu mày nhìn Lãnh Loan Loan, môi khẽ nhếch, có chút khiêu khích nói. Hắn tại trong lòng đánh cuộc, thế nào tiểu nữ oa này cũng lưu mình lại. Nghĩ muốn thăm dò bí mật của nàng, thì ở bên nàng là biện pháp tốt nhất.

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, nghĩ muốn ở lại thì nói thẳng ra, việc gì phải khích tướng. Hắn về điểm này tâm tư dấu diếm được ai.

"Ngươi muốn ở lại thì ở lại đi."

Nói xong, nàng hướng ra phía ngoài bước đi.

"ặc, thật không được tự nhiên."

Sở Ngự Hằng nhìn nàng lạnh lùng, bĩu môi, đi theo.

Trong hậu viên, hai bóng người một trước một sau bước di...

Lãnh Nguyệt Nhi ở trong phòng, nghe được thanh âm của hai người xa dần, nàng vội đi tới cửa sổ nhìn. Mảnh sân to rộng đã yên lặng trở lại, gió đêm nhẹ thổi, cây cối chập chờn, vài sợi tóc theo gió nhẹ bay, bóng nàng in trên vách có chút cô tịch...

Ánh trăng sáng tỏ, màn đêm sáng như ban ngày.

Sở Ngự Hằng theo sau Lãnh Loan Loan, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ở phía trước. Nhớ lại lần trước tại hội đèn lồng, hắn tưởng nàng chỉ là một thiên kim nhà giàu được chiều chuộng làm hư, trong lòng không khỏi thầm than. Nhất định là lúc đó mình bị ánh sáng đèn lồng làm cho hoa mắt, bằng không sao lại có thể nhận định sai đâu?

Lãnh Loan Loan vẫn bước đi ở đằng trước, hoàn toàn không biết Sở Ngự Hằng đang suy tư. Đương nhiên, nàng cũng không biết là hắn đang nghĩ điều gì. Trở lại chủ viện, xa xa đã nhìn thấy Nhũ mẫu đứng chờ ở cửa viện. Thân ảnh của nàng dưới ánh trăng nhu hòa, mái tóc đã có chút nhiễm sương đêm...

Lãnh Loan Loan thần tình lạnh lùng bỗng trở nên nhu hòa. Nàng đi mau vài bước, rồi hướng Nhũ mẫu chạy đến.

"Tiểu thư, ngươi đã trở về." Nhũ mẫu nhìn thấy Lãnh Loan Loan, sự lo lắng trong lòng nàng đã phai nhạt không ít.

"Ân." Lãnh Loan Loan gật đầu, "Nhũ mẫu, không phải là ta bảo người về nghỉ ngơi trước rồi sao?"

"Nhũ mẫu không ngủ được." Nhũ mẫu nghẹn ngào nói, khóe mắt có chút ướt át."Đại tiểu thư có việc gì không ?"

"Ân, đã không có việc gì." Lãnh Loan Loan gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Nhũ mẫu thở dài nhẹ nhóm, "A, vị công tử này là ai?"

Nhẹ ngẩng đầu lên, chợt thấy Sở Ngự Hằng đứng ở một bên. Nhũ mẫu ngẩn ra, nàng chưa thấy nam tử xa lạ này bao giờ.

"Tại hạ Sở Ngự Hằng." Sở Ngự Hằng thấy Lãnh Loan Loan đối với nhũ mẫu thân tình, hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng, với tính tình của nàng thì nhất định là ai cũng không có để vào mắt. Xem ra vị nhũ mẫu này rất có ảnh hưởng đến nàng.

"Ân, Sở công tử." Nhũ mẫu nhìn Sở Ngự Hằng phong thần tuấn lãng. Chỉ là giờ đã hơn nửa đêm, hắn là từ đâu tới ? Trước đây chưa từng gặp hắn qua lại với tiểu thư a ?

"Hắn đêm nay sẽ ở lại đây." Lãnh Loan Loan bĩu môi, "nhũ mẫu hãy giúp hắn chuẩn bị một gian phòng."

"Dạ, tiểu thư." Nhũ mẫu gật đầu, bụng đầy nghi hoặc. Nhưng nếu tiểu thư phân phó như thế, thì chắc là có nguyên nhân của nàng.

"Đi thôi." Lãnh Loan Loan nói xong, hướng trong viện đi đến.

"Sở công tử, xin mời." Nhũ mẫu hướng Sở Ngự Hằng duỗi tay mời nói.

Sở Ngự Hằng gật đầu, không khách khí cất bước đi vào.

Nhũ mẫu đóng cửa viện lại. Sao trên trời như trừng mắt, nhìn theo thân ảnh của bọn họ rời đi...

Ngày mai, sẽ còn có chuyện gì nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện