Chí Tôn
Với thực lực bây giờ của hắn, mạnh mẽ xông vào trong những nơi này thì chỉ còn một con đường chết. Ngay cả như Tinh Hải Long Cung vốn là bí tàng không có bất cứ lực lượng thủ hộ nào, nhưng lân cận nó cũng có một Vệ gia đảo. Nếu tiến đến thu thập, chỉ sợ sẽ khiến cho người ở trên đảo chú ý. Cuối cùng nếu để cho tin tức bại lộ ra ngoài, dẫn tới việc xuất hiện cường giả ra tay tranh đoạt, như vậy thì quả thực là làm mai cho người khác rồi. Kiếp trước Sở Vân là một thám u nhất lưu, tài phú lớn nhất chính là những bí cảnh thần tàng trong trí nhớ. Nhưng với thực lực trước mắt của hắn, quả thực là không thể hành động lỗ mãng.
- Cơm phải ăn từng miếng, nước phải uống từng ngụm, không thể vội vàng được. Tiểu Thiên Hồ, ngươi nói có đúng không?
Hắn thở dài một tiếng, nhìn Thiên Hồ nói.
Thiên Hồ khẽ vểnh tai, ngước cái đầu nhỏ lên, hai mắt đen bóng ngây thơ nhìn về phía chủ nhân của mình. Với linh quang hiện tại của nó, còn chưa đủ ngộ tính để hiểu rõ những thoại ngữ phức tạp như thế này. Bất quá điều chủ nhân nói là luôn đúng. Phương hướng chủ nhân lựa chọn luôn là con đường quang minh. Chân chủ nhân ta muốn ôm chặt! Hai mắt Tiểu Thiên Hồ lóng lánh, tuy rằng nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Sở Vân, nhưng nó cũng không ngại gật gật đầu. Sở Vân không khỏi mỉm cười, vuốt vuốt đầu Thiên Hồ, mắng một tiếng.
- Đồ nịnh hót!
Hai mắt tiểu Thiên Hồ sáng ngời, nó không hiểu "nịnh hót" có ý nghĩa gì, nhưng có thể cảm nhận được Sở Vân đang vui vẻ. Chiếc đuôi trắng như tuyết xoát xoát nhẹ nhàng lay động, vô cùng vui vẻ. Sở Vân liếc nhìn chiếc đuôi rất lớn của nó, lông trắng như tuyết, mềm mại như bông. Phía cuối có một vằn đỏ nhành nhạt, càng khiến cho Thiên Hồ thêm khả ái.
Đây là chiếc đuôi đại biểu cho hành hỏa. Giây phút phá vỏ trứng xuất sinh, Thiên Hồ đã hấp thu chín hành nguyên khí, trúc cơ thành công. Nhưng nếu muốn khai phá những tiềm lực này, nó còn cần phải mọc ra những chiếc đuôi còn lại. Trước mắt, Thiên Hồ chỉ có thể sử dụng đạo pháp hành hỏa. Lực công kích của đạo pháp hành hỏa vốn đã rất mạnh, đôi khi còn kèm theo hiệu quả thiêu đốt. Đối với những yêu thú trong rừng rậm
đại đa số đều là hành mộc, có hiệu quả khắc chế rất lớn. Hơn nữa bản thân Thiên Hồ đã là tuyệt phẩm, cộng với kinh nghiệm lão luyện gần như yêu nghiệt của Sở Vân. Tổ hợp bực này sâu trong rực rậm có lẽ còn gặp phải chút nguy hiểm. Nhưng ở ngoại vi, thế này là đã đủ để tung hoành ngang dọc rồi.
Cứ như vậy bất tri bất giác, mặt trời đã lặn mặt trăng nhô lên, màn đêm phủ xuống. Sau một hồi ngang dọc khắp ngoại vi rừng rậm, lúc này một người một hồ mới dừng tay nghỉ ngơi, khôi phục. Yêu thú hoang dã chết trong tay bọn họ đã đạt đến con số mười. Ngắn ngủi
trong thời gian kéo dài từ buổi trưa đến khi trời tối, tu vi Thiên Hồ đã tăng từ mười năm lên mười tám năm! So với việc Thư phu nhân bỏ ra một vạn địa sát thạch tệ mua Thăng Nguyên Đan, đề thăng tu vi của Hải Bạo Ngạc cùng Lục Nha Xà, tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn nhiều.
Thậm chí việc này còn đẩy nhanh quá trình trưởng thành của Thiên Hồ lên một chút. Ẩn chứa bên trong yêu tinh, ngoại trừ tinh khí còn có kinh nghiệm cả đời của yêu thú cùng với đạo pháp. Bất quá loại yêu tinh này, trừ phi bản thân tự tay giết chết, nếu không thì
không thể chuyển giao lại cho kẻ sử dụng. Hơn nữa trong vòng nửa canh giờ, nếu không được hấp thu sẽ tự động tiêu tán, hoàn toàn biến mất.
Đương nhiên, Thăng Nguyên Đan cũng có giá trị tồn tại của nó.
Ví dụ như một đầu Tiểu Yêu có tu vi đạt đến 99 năm, thêm một năm tu vi nữa chính là Đại Yêu. Nó cần phải vượt qua Đại Yêu kiếp mới có thể tiến thêm một bước. Loại tình huống này, nếu sử dụng phương pháp chém giết yêu thú thu lấy yêu tinh thì vô cùng không ổn. Vạn nhất thắng thảm, mang thân thể trọng thương độ kiếp, xác suất thành công sẽ vô cùng thấp. Lúc này, không bằng sử dụng Thăng Nguyên Đan tăng một năm tu
vi lên, dùng trạng thái toàn thịnh độ kiếp, xác suất thành công sẽ rất lớn. Thư phu nhân sợ việc thụ thương trong lúc chiến đấu sẽ làm ảnh hưởng đến chiến lực của Hải Bạo Ngạc cùng Lục Nha Xà trong lần khảo hạch thứ hai. Vì vậy không tiếc bỏ ra một cái giá lớn, lấy hai vạn địa sát thạch tệ đổi thành hai mươi viên Thăng Nguyên Đan. Thủ bút rất lớn, cũng cực kỳ lãng phí. Bởi vì người chiến thắng cuối cùng lại là Sở Vân.....
Thư phu nhân vô cùng phiền muộn. Nàng bỏ ra một số tài phú cực lớn đổ vào tu vi của hai đầu yêu thú, kết quả cả hai đều thảm bại trong lễ thành niên. Không chỉ bị thua, hơn nữa còn khiến cho nàng hoàn toàn mất đi danh dự cùng uy tín. Thư Nhị bị đánh thành đầu heo, không nằm liệt hơn nửa tháng thì đừng mơ có thể bước chân xuống giường.
Thất bại hai từ này đã không đủ để hình dung bi kịch của nàng.
Thảm bại, bại đến không thể bại hơn nữa!
Ngồi trong phòng tối, sắc mặt Thư phu nhân tái nhợt, đôi mắt nhìn chằm chăm vào chiếc gương trang điểm kê ở bên cạnh giường ngủ. Trong gương nàng mơ hồ thấy được khuôn mặt của mình. Khuôn mặt đã bỏ xuống trang điểm, khô héo xám xịt, tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt thâm quầng tràn đầy tuyệt vọng, tinh thần vô cùng sa sút. Tuế nguyệt vô tình, sự thực tàn khốc như là một thanh đao bén nhọn nhất, lạnh lùng để lại những
dấu vết hằn sâu trên khuôn mặt nàng.
Mấy chục năm! Chịu đựng dày vò, suốt mấy chục năm, vất vả lắm mới có được một tia hy vọng, kết quả!
Thư phu nhân ôm ngực, cảm thấy giống như là bị ai bóp chặt cổ, không thể hít thở nổi, tràn ngập tuyệt vọng.
Thoáng chốc, trong tấm gương xuất hiện thân ảnh một vị thiếu niên. Hắn một thân xiêm y mộc mạc, sâu trong đôi mắt u tối tràn đầy hàn ý cùng hận ý khắc cốt minh tâm.
Sở Vân?
- Câm mồm! Ta công nhận ngươi là nghĩa mẫu khi nào? Ngươi không xứng làm trưởng bối của ta!
- Sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta quang minh chính đại bước vào nơi này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Cướp đoạt quyền kế thừa Thư gia đảo từ trên tay ngươi một cách tàn nhẫn nhất!
Khuôn mặt thiếu niên trong gương đầy u ám, sắc mặt nhăn nhó, mở miệng nói chuyện cùng Thư phu nhân.
- Ah! Được lắm tên tâm lang phế cẩu tiểu súc sinh này!
Thư phu nhân phát ra tiếng rít bén nhọn, giống như là một con mèo cái bị dẫm phải đuôi, phát điên phát cuồng. Nàng tiện tay cầm một thứ ở bên cạnh lên, vận hết khí lực toàn thân, đập thẳng vào tấm gương.
Choang!
Tấm gương lập tức vỡ nát, ảo ảnh Sở Vân biến mất, lúc này nàng mới thở dốc, thời gian dần qua cũng bình tĩnh trở lại.
- Không được, tuyệt đối không được! Ta nhẫn nhịn mấy chục năm trời, đã sắp đạt được thành quả, tuyệt đối không thể để cho tên tiểu súc sinh Sở Vân này phá hư đại kế!
Chương 49: Tu vi tăng tiến, thu hoạch Hỏa Nhãn ngoài ý muốn
Với thực lực bây giờ của hắn, mạnh mẽ xông vào trong những nơi này thì chỉ còn một con đường chết. Ngay cả như Tinh Hải Long Cung vốn là bí tàng không có bất cứ lực lượng thủ hộ nào, nhưng lân cận nó cũng có một Vệ gia đảo. Nếu tiến đến thu thập, chỉ sợ sẽ khiến cho người ở trên đảo chú ý. Cuối cùng nếu để cho tin tức bại lộ ra ngoài, dẫn tới việc xuất hiện cường giả ra tay tranh đoạt, như vậy thì quả thực là làm mai cho người khác rồi. Kiếp trước Sở Vân là một thám u nhất lưu, tài phú lớn nhất chính là những bí cảnh thần tàng trong trí nhớ. Nhưng với thực lực trước mắt của hắn, quả thực là không thể hành động lỗ mãng.
- Cơm phải ăn từng miếng, nước phải uống từng ngụm, không thể vội vàng được. Tiểu Thiên Hồ, ngươi nói có đúng không?
Hắn thở dài một tiếng, nhìn Thiên Hồ nói.
Thiên Hồ khẽ vểnh tai, ngước cái đầu nhỏ lên, hai mắt đen bóng ngây thơ nhìn về phía chủ nhân của mình. Với linh quang hiện tại của nó, còn chưa đủ ngộ tính để hiểu rõ những thoại ngữ phức tạp như thế này. Bất quá điều chủ nhân nói là luôn đúng. Phương hướng chủ nhân lựa chọn luôn là con đường quang minh. Chân chủ nhân ta muốn ôm chặt! Hai mắt Tiểu Thiên Hồ lóng lánh, tuy rằng nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Sở Vân, nhưng nó cũng không ngại gật gật đầu. Sở Vân không khỏi mỉm cười, vuốt vuốt đầu Thiên Hồ, mắng một tiếng.
- Đồ nịnh hót!
Hai mắt tiểu Thiên Hồ sáng ngời, nó không hiểu "nịnh hót" có ý nghĩa gì, nhưng có thể cảm nhận được Sở Vân đang vui vẻ. Chiếc đuôi trắng như tuyết xoát xoát nhẹ nhàng lay động, vô cùng vui vẻ. Sở Vân liếc nhìn chiếc đuôi rất lớn của nó, lông trắng như tuyết, mềm mại như bông. Phía cuối có một vằn đỏ nhành nhạt, càng khiến cho Thiên Hồ thêm khả ái.
Đây là chiếc đuôi đại biểu cho hành hỏa. Giây phút phá vỏ trứng xuất sinh, Thiên Hồ đã hấp thu chín hành nguyên khí, trúc cơ thành công. Nhưng nếu muốn khai phá những tiềm lực này, nó còn cần phải mọc ra những chiếc đuôi còn lại. Trước mắt, Thiên Hồ chỉ có thể sử dụng đạo pháp hành hỏa. Lực công kích của đạo pháp hành hỏa vốn đã rất mạnh, đôi khi còn kèm theo hiệu quả thiêu đốt. Đối với những yêu thú trong rừng rậm
đại đa số đều là hành mộc, có hiệu quả khắc chế rất lớn. Hơn nữa bản thân Thiên Hồ đã là tuyệt phẩm, cộng với kinh nghiệm lão luyện gần như yêu nghiệt của Sở Vân. Tổ hợp bực này sâu trong rực rậm có lẽ còn gặp phải chút nguy hiểm. Nhưng ở ngoại vi, thế này là đã đủ để tung hoành ngang dọc rồi.
Cứ như vậy bất tri bất giác, mặt trời đã lặn mặt trăng nhô lên, màn đêm phủ xuống. Sau một hồi ngang dọc khắp ngoại vi rừng rậm, lúc này một người một hồ mới dừng tay nghỉ ngơi, khôi phục. Yêu thú hoang dã chết trong tay bọn họ đã đạt đến con số mười. Ngắn ngủi
trong thời gian kéo dài từ buổi trưa đến khi trời tối, tu vi Thiên Hồ đã tăng từ mười năm lên mười tám năm! So với việc Thư phu nhân bỏ ra một vạn địa sát thạch tệ mua Thăng Nguyên Đan, đề thăng tu vi của Hải Bạo Ngạc cùng Lục Nha Xà, tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn nhiều.
Thậm chí việc này còn đẩy nhanh quá trình trưởng thành của Thiên Hồ lên một chút. Ẩn chứa bên trong yêu tinh, ngoại trừ tinh khí còn có kinh nghiệm cả đời của yêu thú cùng với đạo pháp. Bất quá loại yêu tinh này, trừ phi bản thân tự tay giết chết, nếu không thì
không thể chuyển giao lại cho kẻ sử dụng. Hơn nữa trong vòng nửa canh giờ, nếu không được hấp thu sẽ tự động tiêu tán, hoàn toàn biến mất.
Đương nhiên, Thăng Nguyên Đan cũng có giá trị tồn tại của nó.
Ví dụ như một đầu Tiểu Yêu có tu vi đạt đến 99 năm, thêm một năm tu vi nữa chính là Đại Yêu. Nó cần phải vượt qua Đại Yêu kiếp mới có thể tiến thêm một bước. Loại tình huống này, nếu sử dụng phương pháp chém giết yêu thú thu lấy yêu tinh thì vô cùng không ổn. Vạn nhất thắng thảm, mang thân thể trọng thương độ kiếp, xác suất thành công sẽ vô cùng thấp. Lúc này, không bằng sử dụng Thăng Nguyên Đan tăng một năm tu
vi lên, dùng trạng thái toàn thịnh độ kiếp, xác suất thành công sẽ rất lớn. Thư phu nhân sợ việc thụ thương trong lúc chiến đấu sẽ làm ảnh hưởng đến chiến lực của Hải Bạo Ngạc cùng Lục Nha Xà trong lần khảo hạch thứ hai. Vì vậy không tiếc bỏ ra một cái giá lớn, lấy hai vạn địa sát thạch tệ đổi thành hai mươi viên Thăng Nguyên Đan. Thủ bút rất lớn, cũng cực kỳ lãng phí. Bởi vì người chiến thắng cuối cùng lại là Sở Vân.....
Thư phu nhân vô cùng phiền muộn. Nàng bỏ ra một số tài phú cực lớn đổ vào tu vi của hai đầu yêu thú, kết quả cả hai đều thảm bại trong lễ thành niên. Không chỉ bị thua, hơn nữa còn khiến cho nàng hoàn toàn mất đi danh dự cùng uy tín. Thư Nhị bị đánh thành đầu heo, không nằm liệt hơn nửa tháng thì đừng mơ có thể bước chân xuống giường.
Thất bại hai từ này đã không đủ để hình dung bi kịch của nàng.
Thảm bại, bại đến không thể bại hơn nữa!
Ngồi trong phòng tối, sắc mặt Thư phu nhân tái nhợt, đôi mắt nhìn chằm chăm vào chiếc gương trang điểm kê ở bên cạnh giường ngủ. Trong gương nàng mơ hồ thấy được khuôn mặt của mình. Khuôn mặt đã bỏ xuống trang điểm, khô héo xám xịt, tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt thâm quầng tràn đầy tuyệt vọng, tinh thần vô cùng sa sút. Tuế nguyệt vô tình, sự thực tàn khốc như là một thanh đao bén nhọn nhất, lạnh lùng để lại những
dấu vết hằn sâu trên khuôn mặt nàng.
Mấy chục năm! Chịu đựng dày vò, suốt mấy chục năm, vất vả lắm mới có được một tia hy vọng, kết quả!
Thư phu nhân ôm ngực, cảm thấy giống như là bị ai bóp chặt cổ, không thể hít thở nổi, tràn ngập tuyệt vọng.
Thoáng chốc, trong tấm gương xuất hiện thân ảnh một vị thiếu niên. Hắn một thân xiêm y mộc mạc, sâu trong đôi mắt u tối tràn đầy hàn ý cùng hận ý khắc cốt minh tâm.
Sở Vân?
- Câm mồm! Ta công nhận ngươi là nghĩa mẫu khi nào? Ngươi không xứng làm trưởng bối của ta!
- Sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta quang minh chính đại bước vào nơi này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Cướp đoạt quyền kế thừa Thư gia đảo từ trên tay ngươi một cách tàn nhẫn nhất!
Khuôn mặt thiếu niên trong gương đầy u ám, sắc mặt nhăn nhó, mở miệng nói chuyện cùng Thư phu nhân.
- Ah! Được lắm tên tâm lang phế cẩu tiểu súc sinh này!
Thư phu nhân phát ra tiếng rít bén nhọn, giống như là một con mèo cái bị dẫm phải đuôi, phát điên phát cuồng. Nàng tiện tay cầm một thứ ở bên cạnh lên, vận hết khí lực toàn thân, đập thẳng vào tấm gương.
Choang!
Tấm gương lập tức vỡ nát, ảo ảnh Sở Vân biến mất, lúc này nàng mới thở dốc, thời gian dần qua cũng bình tĩnh trở lại.
- Không được, tuyệt đối không được! Ta nhẫn nhịn mấy chục năm trời, đã sắp đạt được thành quả, tuyệt đối không thể để cho tên tiểu súc sinh Sở Vân này phá hư đại kế!
Bình luận truyện