Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người
Chương 1: Chạm vào
Trong đêm đen, sấm sét vang dội, cuồng phong tứ phương, mưa như trút nước, trên đường không thấy một bóng người,ai ai cũng mong sớm trở về nhà, ngay cả Tiểu Hoàng (con chó) cũng trốn đi, không người nào chịu đi ra ngoài trong thời tiết quái quỷ như vậy. Trên lối đi bộ có một điểm đen nhỏ, đang khó khăn đi về phía trước, mưa gió vô tình đánh vào bóng dáng nhỏ bé, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, trông có vẻ hơi yếu đuối, dường như có thể bị thổi bay bất kì lúc nào. Thường Mạn Mạn nắm chặt áo mưa trên người, cô đi về phía trước bằng cảm giác của mình. c Vốn là cô đang tận hưởng một ngày nghỉ tại nhà, đều do Linh Linh – bạn cô bỗng dưng nói thất tình, hẹn cô đi xem phim giải sầu, kết quả là lại đột nhiên cùng học trưởng kết một mối lương duyên mới, lập tức phóng sinh cô hệt như chim bồ câu, còn để cho cô tự mình tìm người cùng xem phim tại rạp, tức chết đi được, tự nhiên gọi cô tới, vậy thì cô làm sao mà kịp tìm người cùng xem chứ. Vốn định về nhà, nhưng khi nhìn tới vé xem phim trong tay, cô lại do dự, không muốn lãng phí, vì vậy tự mình đi xem, ai biết cái phim điện ảnh đó cực kỳ nhàm chán, xem một chút cô đã ngủ mất rồi, khi cô tỉnh lại, thì đã rất trễ. Đi ra khỏi rạp, thì không còn ai trên đường, hơn nữa trời còn mưa, nửa ngày cũng đón không được xe, tức giận cô quyết định đi bộ, may mắn nhà không đến nỗi xa, đi một hồi đã tới. 0 Mua tạm một chiếc áo mưa, nghĩ lại thật vô duyên, cửa tiệm vốn đã đóng cửa, mà cô còn mặt dày đập cửa mà mua, nhưng nếu không có nó, cô đã sớm ướt sũng rồi. Giờ phút này trong lòng cô thầm nghĩ mình thật may mắn và thông minh khi mua được chiếc áo mưa. e Triệu Linh Linh cậu chờ xem, mình sẽ xử lí cậu thế nào. 87 Trong lòng Thường Mạn Mạn thề, lần này cô nhất định không dễ dàng mà tha thứ cho Linh Linh. Một tiếng nổ vang lên, Thường Mạn Mạn giật mình té xuống, thật đáng sợ, cô phải nhanh chóng về nhà, tắm nước nóng, sau đó nằm ở trên giường lớn của cô, tiến vào mộng đẹp. Chịu đựng cô nhớ chiếc giường lớn quá. A một trận thét chói tai nhanh chóng phá đi bầu không khí tĩnh lặng và âm u. Một cái bóng màu trắng nhanh chóng đáp xuống. Thường Mạn Mạn cảm giác trên đỉnh đầu cô như có bóng ma, cô theo bản năng mà ngẩng đầu, đưa tay lên như muốn cảm nhận bóng ma đó, khi cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, một cái bóng màu trắng đã đè lên cô, đầu cô đụng phải nền đất lạnh băng, vinh quang té xỉu. Bóng người màu trắng từ từ bò dậy từ trên người Thường Mạn Mạn, lắc lắc thân thể, may là không bị thương, khi thấy mình đã đụng vào ai đó, hắn nhíu mày nhìn xuống. Đi tới bên người Thường Mạn Mạn, hắn dùng chân đạp một cái, không động, chẳng lẽ chết rồi, nhưng mà có thể bị hắn đập chết cũng coi là vinh hạnh rồi. Hắn ngồi xổm, lấy tay thử một chút, có hơi thở, còn sống, ghê gớm thật, cô đã cứu hắn một mạng, giờ tới phiên hắn cứu cô thôi. Người đàn ông ôm lấy Thường Mạn Mạn, đưa vào trong cơ thể cô một chút chân khí, khẽ mặc niệm một câu chú, một kết giới liền vây hai người lại, mưa gió không thể xâm nhập, hơn nữa bên ngoài cũng không thể thấy được bên trong. Bước vào nhà, người đàn ông đưa cô vào một căn phòng, cởi sạch quần áo của Thường Mạn Mạn, đặt trên giường lớn, hắn cũng nhảy lên giường theo, đã chiến đấu lâu như vậy, hắn tiêu hao không ít thể lực, hiện tại hắn cần nghỉ ngơi. Ôm Thường Mạn Mạn vào trong ngực của mình, ừ, không tệ, ôm rất thoải mái, mềm nhũn, chẳng qua là lạnh như băng. Chân mày người đàn ông bỗng nhíu lại, hắn vốn thích ôm một thứ ấm áp. Mặc niệm một câu chú ngữ, những chiếc đuôi màu trắng dài từ phía sau nam nhân xông ra, vây bọn họ vào giữa, vẫn còn có chút không hài lòng, hắn ôm chặt Thường Mạn Mạn, cái đuôi cũng vậy, dán chặt bọn họ vào nhau, hắn hài lòng ngủ. Từ phía xa nhìn lại, hai người trông như một chiếc kén tằm to lớn.
Bình luận truyện