Cẩm Y Hương Khuê

Chương 12



Edit: hoada

Trong Thiên Hộ phủ chuẩn bị lều để đặt linh cữu, mỗi ngày đều có người tới điếu nghiễn.

A Triệt mặc bộ tang phục quỳ gối trước quan tài gỗ, đứa bé trai nho nhỏ cúi đầu, thỉnh thoảng có dòng nước mắt lăn xuống đôi gò má non nớt của nó.

Tô Cẩm cũng nên vì vi phu mà túc trực bên linh cữu nhưng nàng vừa động thai khí nên không thể quỳ lâu, chỉ khi có đông khách đến thì Lưu thẩm mới gọi nàng quỳ cho có để mọi người thấy thôi. Tô Cẩm không cần phiền não vì chuyện đó, nói không quỳ thì nàng không cần quỳ, chỉ nằm trên giường gần lò sưởi ở sương phòng phía đông. Phùng Thực mất rồi, trượng phu của nàng không còn nữa, sau này các con của nàng sẽ trở thành những đứa trẻ không có cha, nàng biết trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu đau khổ nhưng nàng cần gì phải tỏ vẻ khổ sở ra quỳ cho người khác nhìn thấy?

Càng nhiều người tới điếu nghiễn, Tô Cẩm lại càng phiền não, tất cả bọn họ đều đến để xem náo nhiệt thôi, không ai có thể hiểu nỗi khổ và đau đớn trong lòng nàng.

Thời gian bày linh cửu bảy ngày đã kết thúc, đã đến lúc mang quan tài đi chôn, Tô Cẩm mới lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Trên người tiểu quả phụ mặc toàn đồ trắng, mái tóc đen không được chăm sóc để buông dài xuống làm nổi bật lên màu da tuyết trắng của nàng, đôi môi trời sinh màu đỏ tươi mà không cần bất kì một thứ son phấn nào. Cho dù đang mang thai, nên mặc dù mặc một bộ tang phục rộng rãi cũng không che dấu được dáng hình mảnh mai như liễu, vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Mọi người ai cũng không khỏi kiềm chế liếc nhìn Tô Cẩm.

Tô Cẩm làm như không thấy ánh mắt của bọn họ, bước chân cứng ngắc cùng Xuân Đào, Lưu thẩm đi phía sau quan tài. Nàng dâu nhà người khác, khi trượng phu mất, lúc hạ táng nhất định phải khóc đến kinh thiên động địa, còn Tô Cẩm thì khác, đến một giọt nước mắt cũng không có, nét mặt không thay đổi, nàng nhìn chằm chằm vào quan tài trước mặt, xem ra còn không bi thương, đau khổ như hai mẹ con Lưu thẩm bên cạnh, càng không giống như A Triệt vừa gạt nước mắt vừa khóc nghẹn ngào đi ở phía trước.

Bách tính và môn hạ đi theo quan tài thấy nàng như vậy thì không khỏi nghị luận, bất bình.

“Nàng dâu Phùng gia này làm sao vậy, một dòng nước mắt cũng không rơi xuống?”

“Ngươi nhìn dung mạo xinh xắn, quyến rũ của nàng thì biết, có lẽ đã sớm không muốn sống cùng với Phùng Thực rồi, hiện tại Phùng Thực vừa chết, tuổi nàng vẫn còn rất trẻ, ta dám đánh cuộc, không quá hai năm thì nàng ta sẽ gả cho người khác thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, các người không nhìn thấy, lúc Phùng Thực còn sống, nàng cũng đã không giữ tròn bổn phận rồi, ngày ngày mặc quần áo màu hồng phấn đi bày quầy hàng, câu tam đáp tứ, người khác bán bánh bao dựa vào tay nghề còn nàng thì dựa vào dáng vẻ để quyến rũ đàn ông! Nhìn đứa bé kia xem, dáng dấp không có chút nào giống với Phùng Thực, không chừng cha ruột của nó còn ẩn núp ở trong góc nào đó.”

Tiếng nghị luận phần nhiều đều là của nữ nhân, có người nhỏ giọng nói thầm, có người cố ý cao giọng nói lớn.

Tô Cẩm nghe hết nhưng xem như tất cả là gió thoảng bên tai.

Tiêu Chấn tự mình khiêng quan tài Phùng Thực cũng nghe thấy, mặc dù hắn rất bất mãn với Tô Cẩm nhưng nàng là thê tử được huynh đệ tốt nâng trong lòng bàn tay lại bị người khác chỉ trích, Tiêu Chấn không cách nào không tức giận được, hắn chợt nghiêng đầu nhìn về phía mấy người phụ nhân đang đứng bên đường cao giọng chỉ trích. Dáng vẻ của Thiên Hộ đại nhân khôi ngô cao lớn, mặt mũi sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao, mang theo lửa giận như cuồng phong bão tố lập tức khiến mấy phụ nhân mở miệng ba hoa sợ hãi đến mức không dám hé răng nói gì nữa.

Tiêu Chấn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đi qua một khúc quanh, Tiêu Chấn mới thừa dịp xoay người âm thầm quét ánh mắt nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Tô Cẩm không có khóc.

Mấy nữ nhân đứng ở xa đã sớm nhấc lên một tầng sóng nghị luận khác, Tiêu Chấn lại nhìn nét mặt trắng nõn xinh đẹp nhưng lại quật cường của Tô Cẩm thì đột nhiên rất nhức đầu.

Tiêu Chấn biết Tô Cẩm có rất nhiều khuyết điểm, nhưng Tô Cẩm tuyệt đối không phải là người thủy tính dương hoa, bởi vì hắn từng chính mắt nhìn thấy Tô Cẩm hỏi han ân cần chăm sóc Phùng Thực, chính mắt thấy Tô Cẩm vì A Triệt gắp thức ăn, chắn gió cho A Triệt. Qủa thật, người nữ nhân này có nhiều tật xấu cần sửa lại nhưng nàng thực sự là một thê tử tốt, một thê tử tốt biết quan tâm trượng phu, một mẫu thân tốt yêu thương nhi tử hết mực.

Chỉ là, nàng cũng là người có chủ ý rất táo bạo.

Đến nơi hạ táng Phùng Thực, đó là một mảnh đất nằm trên sườn núi nhỏ quay về hướng Nam, người Giang Nam nào khẳng định khi chết cũng muốn nhìn về cố hương.

Quan tài đỏ thẫm từ từ vững vàng hạ xuống đáy hầm mộ, sau đó Tiêu Chấn nhận lấy một thanh xẻng, vẻ mặt nghiêm túc đi đến xúc từng xẻng đất lấp lên quan tài.

A Triệt khóc đến nỗi toàn thân co rút lại run rẩy, được Lưu thẩm ôm vào trong lòng an ủi.

Tô Cẩm đứng một bên, ánh mắt chăm chăm nhìn Tiêu Chấn đang xúc từng xẻng đất đẩy xuống quan tài.

Khi quan tài sắp bị bùn đất lấp kín, chỉ còn dư lại một chút của màu đỏ thì đột nhiên Tô Cẩm đi nhanh đến trước một người khác, đoạt lấy cây kéo trong tay hắn, sau đó nắm một nắm tóc dài dùng kéo cắt đứt.

Tiêu Chấn kinh ngạc nhìn nàng.

Tô Cẩm đi tới trước hầm mộ, mỉm cười nhẹ nhàng buông tay ra, từng sợi tóc đen mảnh mai rơi xuống huyệt trượng phu an nghỉ.

Người nam nhân ngốc của nàng đã mất rồi, nhưng nàng vẫn phải sống, vì vậy nàng sẽ để mái tóc dài của nàng thay nàng ở bên hắn.

Khi hạ huyệt xong, ánh chiều tà chỉ còn le lói yếu ớt.

Lưu thúc chỉ huy người hủy linh đường đi, lấy vải trắng xuống, Tô Cẩm dắt tay nhi tử khóc sưng mắt đi gặp Tiêu Chấn, mấy ngày nay thân thể Tô Cẩm khó chịu, Tiêu Chấn phải vừa lo liệu tang ma vừa ứng phó quân vụ nên hai người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau.

Ở tiền viện nhà chính, toàn thân Tiêu Chấn mặc một thân áo đen ngồi nghiêm chỉnh, hai mẹ con Tô Cẩm mới vừa đến, hắn lập tức đứng lên nghiêm mặt nói: “Đệ muội.”

Tầm mắt Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, rất nhiều lần Tiêu Chính gọi nàng là đệ muội nhưng hôm nay mới chân thật nhất tâm.

Nàng khom người xuống: “Đại nhân không cần khách khí, dân phụ không dám nhận.”

Tiêu Chấn không phải là người am hiểu người khác, cùng hắn ở chung lâu như vậy nên Tô Cẩm cũng xem như rất hiểu biết về hắn, Tiêu Chấn rất bất mãn về nàng, mặc dù Tô Cẩm không hiểu vì sao lại như vậy, không biết vô tình nàng đã đắc tội gì với vị Thiên Hộ đại nhân này. Cho nên, mấy ngày nay trừ lúc thương nhớ trượng phu, Tô Cẩm cũng chỉ lo lắng một chuyện: nàng và con trai nên đi hay ở lại đây.

Nàng là một quả phụ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, nếu tiếp tục nương nhờ trong nhà Tiêu Chấn thì nước miếng của những phụ nhân khác cũng đủ dìm chết nàng rồi. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, Tô Cẩm cũng không muốn khiến cho những người khác có cớ phán thêm tội danh vô lí lên người nàng, nhưng trượng phu của nàng mất rồi, bây giờ nàng phải một mình nuôi A Triệt, trong bụng còn có một hài tử khác nữa, nếu Tiêu Chấn không chịu chứa chấp nàng…

“Mời đệ muội ngồi xuống, ta mời ngươi tới đây là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

Suy nghĩ bị giọng nói của nam nhân cắt đứt, Tô Cẩm gật đầu dắt tay nhi tử đi tới, đợi Tiêu Chấn ngồi xuống rồi nàng mới ngồi xuống, nhưng nàng chỉ ngồi ghé một chút trên ghế tùy thời chuẩn bị.

Tiêu Chấn không có chú ý tới sự cẩn thận của nàng, ánh mắt của hắn đều dừng trên người A Triệt, sau đó nói: “Đệ muội, Phùng huynh vì cứu ta mà chết, trước khi lâm chung, Phùng huynh có nhờ ta chăm sóc mẹ con các ngươi, ta nghĩa bất dung từ. Chỉ là trong phủ, ta độc thân không có nữ quyến, nếu để ngươi tiếp tục ở lại trong phủ, sợ rằng sẽ khiến cho người khác…”

Nghe đến đó thì Tô Cẩm còn cái gì không hiểu nữa, nàng lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào người nam nhân đang ngồi nói: “Đại nhân không cần nói nhiều, dân phụ hiểu đạo lí phải tránh hiềm nghi, xin đại nhân yên tâm, dân phụ sẽ nhanh chóng dọn dẹp hành lí, ngày mai sẽ lập tức rời đi.”

Người đi trà lạnh, ngay từ lúc phát hiện gần đây bên người Tiêu Chấn xuất hiện thêm một người thị vệ tên là Trần Kính thì Tô Cẩm đã nghĩ tới kết quả này.

Nhưng dự liệu thì dự liệu, thật không nghĩ người ta nói đuổi là đuổi ngay, mắt Tô Cẩm đỏ lên, trong lòng đau khổ vô cùng.

Tiêu Chấn nhìn sang chỉ thấy mắt tiểu phụ nhân đã bắt đầu đỏ lên, lông mi thật dài lúc này đang run rẩy chứa đầy nước mắt, muốn rơi nhưng lại không rơi xuống.

Đột nhiên hắn có chút luống cuống, mấy bước xông tới chắn trước mặt hai mẹ con đang xoay người muốn rời đi, vội vàng giải thích: “Đệ muội nghĩ đi đâu vậy, nếu ta mặc kệ để hai mẹ con cô nhi quả mẫu ngươi rời đi thì sau này chết đi, ta làm sao có mặt mũi để nhìn thấy Phùng huynh chứ?”

Tô Cẩm nghe vậy thì ý thức được chuyện có hi vọng khác, lập tức ngẩng đầu lên, khốn hoặc lại mong đợi nhìn nam nhân khôi ngô, cao lớn trước mắt.

Khuôn mặt tiểu phụ nhân trắng nõn, đáng yêu tựa như đóa hoa lê, một đôi mắt xếch lúc cười lúc cay cú, nhưng lúc này trong đôi mắt kia chứa đầy nước mắt, lại có một loại điềm đạm đáng yêu đầy phong tình, thấy dáng vẻ của nàng như vậy, trái tim Tiêu Chấn rung động mãnh liệt, giống như hôm nay hai người mới thực sự gặp nhau, còn trước kia, hắn chỉ mơ hồ thấy một bóng người không rõ ràng.

Ở khoảng cách rất gần, theo bản năng, Tiêu Chấn lui về phía sau mấy bước, cho đến khi hắn không còn có cảm giác bị áp bức mãnh liệt đối với tiểu phụ nhân nữa mới dừng lại, lúc này, hắn chăm chú nhìn A Triệt nói: “Nếu như đệ muội không ngại, ta muốn nhận A Triệt và đứa bé đệ muội đang mang là nghĩa tử, như vậy thì việc ta lưu ba mẹ con các ngươi trong phủ sẽ không khiến ai nghị luận, bàn tán.”

Nhận nghĩa phụ nghĩa tử ư?

Sau khi nghe xong, Tô Cẩm không còn khiếp sợ nữa mà mừng như điên, Tiêu Chấn là Thiên Hộ đại nhân, hai đứa bé nếu nhận hắn là nghĩa phụ thì về sau có gặp chuyện gì cũng đã có chỗ dựa, còn là cả đời nữa!

“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!” Tô Cẩm kích động muốn quỳ xuống cảm tạ Tiêu Chấn.

Bụng nàng đã lớn, Tiêu Chấn nào dám để cho nàng quỳ, Tô Cẩm mới khẽ cong chân thì hắn lập tức đưa tay tới đỡ nàng: “Đệ muội không cần quá đa lễ!”

Hắn chỉ giả vờ đỡ nàng, vì để tránh cho thân thể tiếp xúc, Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng dậy, nàng gọi A Triệt quỳ xuống cảm tạ.

A Triệt hạ mí mắt, sóng lưng đơn bạc đứng thẳng tắp, mặc cho mẫu thân đặt tay trên bả vai ra ý bảo hắn quỳ nhưng hắn không muốn quỳ.

Tô Cẩm lúng túng cực kì, nhìn ánh mắt sắc của Tiêu Chấn nàng không rõ hắn suy nghĩ gì, nàng lo lắng khom lưng dỗ dành nhi tử: “A Triệt mau gọi nghĩa phụ đi, Tiêu đại nhân có võ công cao cường, sau này có ngài ấy dạy con, A Triệt nhất định sẽ có tiền đồ lớn.”

“Con không nhận, con họ Phùng, con chỉ có một phụ thân thôi.” Đối mặt với sự mong đợi của mẫu thân, A Triệt quật cường nói, trong đôi mắt đào hoa lệ quang lóe lên, cố nén mới không để nước mắt rơi xuống.

Tô Cẩm giật mình, nước mắt chợt rơi như mưa, nàng ngồi chồm hổm xuống ôm lấy nhi tử bật khóc nức nở.

Tim A Triệt co rút. Hắn thật sự xin lỗi cha, khi cha còn sống, hắn đã không dám theo cha ra ngoài, sợ bị người khác chê cười, bây giờ cha chết rồi, hắn cũng không có cơ hội để cho cha hắn biết hắn đã không còn sợ bị mọi người chê cười nữa.

Hai mẹ con ôm nhau khóc thành một đoàn, khóc đến nỗi Tiêu Chấn cảm thấy ngực chua xót, đau đớn, hắn không biết cách nào để khuyên dỗ hai mẹ con đành vội vàng rời khỏi nhà chính, nhờ Lưu thẩm tới giúp đỡ.

Hai khắc đồng hồ sau, hai mẹ con Tô Cẩm mới nín khóc.

Tiêu Chấn lại tới một lần nữa, lần này hắn khụy một gối ngồi xổm trước mặt A Triệt, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của nó nói: “A Triệt, ta nhận com làm nghĩa tử chỉ vì muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc hai mẹ con các người thôi, nếu không như vậy thì hai người tiếp tục ở lại trong phủ, khi mẫu thân của ngươi ra ngoài nhất định sẽ bị người khác chỉ trích không hay. Ta tính như thế này được không, sau này, nếu có người ngoài thì con gọi ta là nghĩa phụ, còn nếu lúc không có ai, ở trong phủ con vẫn gọi ta là đại nhân, con thấy thế nào?”

Đôi mắt hoa đào của A Triệt sưng như hột đào, ngơ ngác nhìn Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn trầm mặc chờ đợi.

A Triệt không biết làm sao mới phải, quay đầu lại nhìn mẫu thân.

Tô Cẩm ngồi trên ghế, ôn nhu nhìn nó cười: “A Triệt quyết định đi, tất cả nương đều theo ý con.” Nếu nhi tử thật sự không thể nào tiếp nhận nghĩa phụ thì nàng lập tức mang nhi tử rời đi, cùng lắm thì cuộc sống vất vả thêm một chút, chờ sau khi sinh đứa bé trong bụng ra, nàng cùng với A Qúy làm việc nhiều hơn một chút, bán thêm mấy cái bánh bao nữa, có lẽ cuộc sống cũng không đến nỗi nào.

A Triệt nhìn mẫu thân xinh đẹp của mình, đột nhiên nhớ tới, mẫu thân là người ăn nói rất giỏi, giỏi hơn hắn rất nhiều.

Trước kia, một mình mẫu thân ở bên ngoài gánh vác mọi chuyện, hắn chỉ biết núp ở trong nhà, hiện tại cha đã không còn nữa, hắn không thể trốn tránh nữa, hắn muốn nhanh chóng giúp đỡ mẫu thân.

“Đa tạ đại nhân.” Đã quyết định trong lòng, A Triệt lau sạch nước mắt quỳ xuống dập đầu trước Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn đỡ đứa bé dậy nghĩ thầm, chỉ bằng việc A Triệt chỉ nhận một người cha là Phùng Thực thì hắn cũng sẽ tận tâm để nuôi dạy đứa nhỏ này nên người.

Ngày hôm sau, Tô Cẩm liền làm theo sự an bài của Tiêu Chấn, mang theo A Triệt dọn vào hậu trạch thuộc về nữ chủ nhân của Thiên Hộ phủ, từ đó nàng lấy thân phận đệ muội của Tiêu Chấn thay Tiêu Chấn quản gia.

Lại qua mấy ngày nữa, Tiêu Chấn tổ chức tiệc đãi tân khách chính thức thu nhận A Triệt và đứa bé trong bụng Tô Cẩm làm nghĩa tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện