Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 47: Chương 47





Các phóng viên trong phút chốc phản ứng lại, ánh đèn flat điên cuồng hướng về phía hai người chụp.
“Xin hỏi mối quan hệ không đúng luân thường của hai người diễn ra bao lâu
“Xin hỏi, hai người có ý định muốn ngả bài với người trong nhà không? Hay là tiếp tục giữ mối quan hệ vụng trộm này.”
“Xin hỏi Lê tiểu thư, cô cùng anh rể mình vụng trộm có phải cảm giác rất kích thích.”
“Bạc tổng, anh đồng thời lấy xuống cả hai chị em nhà họ Lê, thuộc về nhân sinh người thắng.Xin hỏi cảm giác nội tâm của anh?
Vấn đề của phóng viên càng ngày càng không có hạn cuối, Lê Tiêu Tiêu ở trên sô pha run rẩy.
Đầu của Bạc Cảnh Hiên ngày càng đau, lúc này anh ta không có tâm tình trả lời vấn đề của phóng viên.Điều anh ta lo lắng là sự việc này lộ ra ngoài nhất định sẽ lên đầu đề, đến lúc đó một đám phiền phức lại tìm đến, lão gia là người đầu tiên không tha cho anh ta.
Nghĩ đến đây sự khủng hoảng trong lòng của Bạc Cảnh Hiên tự nhiên sinh ra, anh ta đẩy máy chụp ảnh ở trước mắt ra: “Cút, các người cút ra ngoài cho tôi chụp cái gì mà chụp, không được chụp.” Nói xong lại cướp máy ảnh của kí giả qua.
Phóng viên không dễ dàng mới chụp được chút đồ nào dễ dàng bị anh ta

cướp đi được.

Trong lúc tranh đoạt không tránh khỏi phát sinh sung đột thân thể.

Phóng viên người nhiều Bạc Cảnh Hiên không chiếm được chút chỗ tốt nào, không qua một lát bị mấy phóng viên đẩy xuống đất.
Tiếng ẩu đả, tiếng mắng, tiếng kêu lúc này hiện trường loạn thành một nồi cháo.

Rất nhanh cảnh sát đến không thể nói người ở hiện trường đều mang đi.
Đợi sau khi tất cả bình lặng lại, Cảnh Hạo Nhiên từ trong tối đi ra, kéo khóe miệng không có ý tốt, lấy điện thoại gọi điện.
‘A Thần sư viêc đã làm ổn thỏa.ừ
phóng viên đến rồi khưa khưa câu đoán xem.”
Ý cười của Cảnh Hạo nhiên càng đậm, “Ha ha đoán đúng rồi người đã bị cảnh sát mang đi rồi.

Ngày mai đợi xem báo đi, làm sao tớ giúp cậu báo thù làm sao cảm ơn tớ đây.”
Cảnh Hạo Nhiên khoe khoang cười, cũng không biết bên kia điện thoại Bạc Diễn Thần nói gì, sắc mặt anh ta ngày càng đen, cắn răng mắng:
“Con mẹ nó, cậu tên hỗn đản không có lương tâm này.


A lô a lô.”
“Ông xã điện thoại của ai vậy?”Bạc Cảnh Hiên vừa tắt máy, thì nghe thấy
tiếng người phụ nữ nhỏ truyền đến từ đằng sau lưng.
Bạc Diễn Thần quay đầu nhìn tiểu thê tử đang bỏ chăn ra chuẩn bị xuống giường, lập tức cau mày: “Làm sao lại dậy rồi, mau về giường nằm đi.”
Lê Hân Đồng đã đi xuống: “Em không sao, bây giờ cũng không ngủ được.

Anh vừa nỏl chuyện điện thoại với ai vậy, hình như em nghe được cái gì mà đồn cảnh sát, sao vậy? Anh báo cảnh sát Bạc Cảnh Hiên bị bắt rồi?”
Bạc Diễn Thần không trả lời chạy qua ôm cô lên: “Dưới đất lạnh, lần sau nhớ đeo dép.”
Lê Hân Đồng mới muộn màng phát hiện bàn chân mình không đeo dép, đầu tim nóng lên, thẹn thùng dựa vào lòng anh.
“Bây giờ là mùa hè, không sao cả.Anh đừng coi em như bệnh nhân được không?”

Biểu cảm của Bạc Diễn Thần lại dị thường nghiêm túc, sau khi đặt cô lên giường lại dùng chăn đắp lên chỉnh chỉnh tề tề:
“Thân thể em yếu, đến tháng đều đau đến chết đi sống lại, lòng bàn chân tuyệt đối không thể bị lạnh.Bác sĩ nói với em bao nhiêu lần rồi, em lại không chú ý.”
“Anh anh sao lại biết những cái này.”Mắt Lê Hân Đồng trừng to hơn cả chuông đồng.Cô thật sự có bệnh đau khi đến tháng này, hơn nữa khá nghiêm trong.Những việc này cô chưa từng nói cho người khác, đến cha cùng Bạc Cảnh Hiên đều không biết, anh lại từ đâu mà biết được.
“Vừa rồi điện thoại là do Hạo Nhiên gọi tới.” Bạc Diễn Thần hoang mang tránh né vấn đề của Lê Hân Đồng, đứng dậy lấy ly nước trên đầu tủ:
“Bạc Cảnh Hiên phát sinh ẩu đả với phóng viên, bị cảnh sát mang đi rồi.”
“A, thật hay giả vậy.” Lực chú ý của Lê Hân Đòng bị tin tức kích bạo này
hấp dẫn,
“Việc này rốt cuộc là sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện