Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 21: Thiên vương cái địa hổ!*




(“Thiên vương cái địa hổ- 天王盖地虎” –  trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, ở VN có tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và “Bảo tháp trấn hà yêu –  宝塔镇河妖” –  là ám hiệu gặp mặt, đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi “Thiên vương cái địa hổ?”, Dương Tử Vinh sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”.)

Thân là Thái tử điện hạ tương lai là vua một nước, theo lý thuyết hẳn là không sợ trời không sợ đất, nhưng hết lần này tới lần khác Từ Canh lại bị sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng thị, khiến cho kinh sợ không nhẹ, ngay cả bản thân cũng không giải thích được là vì sao, chính là cảm giác chột dạ khi vụng trộm thông đồng với tiểu oa nhi nhà người ta, bị phụ huynh bắt được. May mà hắn không có làm việc gì trái với lương tâm, nếu không sẽ vô cùng lúng túng.

“Ha ha, ha ha.” Từ Canh đanh mặt ngây ngô cười, “Hóa ra là hiểu lầm,…Ta xin phép đi trước. Mời ngài về cho.” Sau đó, hắn dẫn một đám thị vệ xám xịt rời đi …

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, trong ngõ hẻm không còn một bóng người, Hoàng thị còn chưa kịp phản ứng.

“Đi rồi sao?” Hoàng thị nhìn Tô ma ma một cái, còn có chút mơ hồ. Tô ma ma gật đầu, khó khăn nhắc nhở: “Phu nhân, vừa rồi đoán chừng là tiểu lang quân kia nhận ra ngài đã tới.”

“Hả?” Hoàng thị: “…”

Hoàng thị choáng váng trở về phủ, Từ Canh cũng cũng không khá hơn bà chút nào, dọc đường đi tâm thần không yên. Hắn nghĩ sợ rằng thân phận của mình sẽ lập tức bị vạch trần, có trời mới biết sau khi biết được chân tướng người của Tân gia sẽ nhìn hắn như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, thay vì chờ Tân tiên sinh biết được sự thật, còn không bằng tự mình thành thật nói ra, vì vậy, hắn suy nghĩ một chút, lập tức phân phó Kim Tử gọi Thụy Hòa đến.

Nhưng chờ Thụy Hòa vào phòng, Từ Canh lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Thấy vẻ mặt táo bón của Từ Canh, cuối cùng vẫn là Thụy Hòa chủ động dò hỏi: “Điện hạ gặp chuyện gì khó xử sao?”


Từ Canh vô cùng ngượng ngùng nhìn cậu, “Có một chuyện muốn nói với ngươi.” Hắn khẽ cắn răng, châm chước dùng từ mở miệng nói: “Chuyện là như thế này. Thời gian trước có một ngày ta xuất cung bị vài tên lưu manh vô lại dây dưa, đúng lúc gặp được một tiểu lang quân giúp ta giải vây. Tiểu lang quân kia tuy nhỏ tuổi, nhưng lại cực kỳ có kiến giải, ta nói chuyện với hắn một hồi, thế nhưng lại giống như nhất kiến như cố*, vì vậy quyết định bỏ vào một khoản tiền cho hắn buôn bán…”

*Nhất kiến như cố: mới quen đã thân; gặp lần đầu đã quen thân.

Thụy Hòa mơ hồ cảm thấy chuyện xưa này có chút quen tai, nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì lại không dám nghĩ tới Đại Trân, ngược lại chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ Điện hạ bị người nọ lừa? Gan chó của người này thật lớn mà…”

Từ Canh suýt nữa nghẹn lại, “Không có không có… Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.”

Thụy Hòa lập tức im lặng.

“Lúc ta vừa mới gặp hắn thì có chút tâm tư vui đùa, che giấu thân phận của mình, tiểu lang quân kia lại vô cùng đơn thuần, không hề phát hiện có chỗ không ổn, vẫn luôn coi ta như bằng hữu. Nhưng mà, nếu là bằng hữu, ta cũng không thể tiếp tục gạt hắn, hơn nữa, người nhà của tiểu lang quân này cũng quen biết ta.”

Thụy Hòa không nói gì, trừng to mắt nhìn hắn. Từ Canh bị cậu nhìn mà cảm thấy ngượng ngùng, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười nói: “Bây giờ chắc ngươi đã đoán được.”

Thụy Hòa đặc biệt nghiêm túc nói: “Hạ quan không hiểu.” Trong miệng thì nói như vậy, nhưng nhãn đao lại bay vèo vèo. Khó trách Đại Trân liên tục la hét diện mạo của Cố đại lang phi phàm, náo loạn nửa ngày, hóa ra là bị người ta lừa gạt, quả thực là không thể so sánh Cố đại lang này với một hán tử giết heo được. Thái tử điện hạ quyền cao chức trọng, còn có diện mạo tuấn tú, Đại Trân trẻ tuổi chưa trải việc đời, vạn nhất ngu ngốc đạp một chân vào, vậy cũng thật là… ngay cả nghĩ Thụy Hòa cũng không dám nghĩ đến.

Đừng trách Thụy Hòa dám nhìn Từ Canh bằng ánh mắt hình mũi tên, chủ yếu là do trước mặt Tân thái phó và Tân tiên sinh, Từ Canh vẫn phải nhún nhường, ngày thường cũng hết sức khách khí với Thụy Hòa, cho nên Thụy Hòa mới dám hung dữ, nhưng mà, cậu cũng chỉ dám vụng trộm trừng vài lần, về phần những cái khác, vẫn là chờ sau khi hồi phủ tìm Đại Trân từ từ nói chuyện.

Từ Canh hiển nhiên đã nhận ra được thái độ của Thụy Hòa, vừa chột dạ, lại vừa cảm thấy có phải Thụy Hòa có chút quá nghiêm khắc. Mặc dù mình giấu giếm thân phận kết giao bằng hữu với Tiểu Tam lang, nhưng ngoại trừ thân phận bên ngoài, hắn thật sự không có lừa gạt người ta. Nếu không, hay là thành thật xin lỗi vẫn tốt hơn?

“Được rồi, tiểu lang quân kia chính là Tam lang của quý phủ.” Từ Canh dứt khoát thành thật khai báo, “Hình như lệnh đường có chút không yên tâm về Tam đệ của ngươi…”

Thụy Hòa cả kinh, “Mẫu thân của ta đã làm cái gì?”

Từ Canh đang muốn trả lời, đột nhiên Kim Tử tiến vào bẩm báo nói Tân thị lang cầu kiến. Từ Canh và Thụy Hòa đồng thời khựng lại, Từ Canh quẫn bách cười cười, “Mời Tân thị lang vào đi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn thương lượng với ông ấy.”

Sau đó, Tân Nhất Lai lập tức hùng hổ bước vào phòng, vào nhà Tân Nhất Lai mới phát hiện bầu không khí trong phòng có phần lúng túng, trong lòng cảm thấy hoài nghi, có chút do dự, mở miệng nói: “Đại lang cũng ở đây.”

Thụy Hòa liếc Từ Canh một cái, cúi đầu xác nhận. Từ Canh càng không được tự nhiên hơn, lẩm bẩm nói: “Đúng lúc ta có việc muốn nói với các ngươi, Tân thị lang đã đến.” Hắn nói xong lại nháy mắt với Thụy Hòa, ý bảo cậu mở miệng. Mặt Thụy Hòa đen lại, nhưng không muốn đối nghịch với Từ Canh, chỉ đành phẫn nộ kể lại chuyện đã xảy ra một lần nữa.

Tân Nhất Lai cũng không nhạy cảm giống như Thụy Hòa, nữ nhi của mình tự mình biết, thứ nhất ở phương diện này Đại Trân còn chưa thông suốt, một lòng một dạ muốn buôn bán kiếm tiền, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện lập gia đình, thứ hai, các thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi sẽ có một chút tư tưởng phản nghịch, ông càng quản thúc, nói không chừng chuyện gì Đại Trân cũng có thể làm. Với tính tình của Đại Trân, sau này tình yêu đến, biết rõ thân phận của Từ Canh tuyệt đối sẽ không có tâm tư này.

“Hóa  ra vị Cố huynh tiêu sái tuấn lãng trong miệng Tam lang lại chính là Thái tử điện hạ, khó trách hạ quan lại cảm thấy kỳ quái. Ta đã gặp qua Cố đại lang, tính tình ngay thẳng cởi mở, vô cùng giống lão Võ Anh hầu, nhưng mà lại không giống với vị “Cố huynh” kia chút nào. Điện hạ ngài thật tinh mắt, Tam lang nhà chúng ta là hài tử thông minh cơ trí nhất trong nhà.” Tân Nhất Lai vui tươi hớn hở nói, trong lòng lại nghĩ, đây có là cái gì, nếu thực sự muốn bàn luận, Đại Trân sẽ bị mắc tội khi quân đó!


Từ Canh nghe vậy mừng rỡ, sớm biết Tân tiên sinh dễ nói chuyện như vậy, hắn cũng không đi tìm Thụy Hòa nữa, thật là thất sách. Lại nói, gia đình hạnh phúc mỹ mãn khiến Tân tiên sinh hòa nhã đi rất nhiều, đã biết chuyện như vậy, Tân tiên sinh cũng không mắng hắn!

Thụy Hòa nhìn cha cậu và Thái tử không hề khúc mắc cười cười nói nói, trong lòng buồn nôn.

Vừa nhắc tới Đại Trân và bọn họ hợp tác mở cửa hàng, Từ Canh đặc biệt nói nhiều, trong ngôn từ tràn đầy sự coi trọng với Tiểu Tam lang, Tân Nhất Lai cảm thấy rất vinh dự, khuê nữ nhà bọn họ tuổi còn nhỏ lại giỏi giang như vậy, ông có thể không đắc ý sao.

“Đúng rồi, nghe nói Tam lang đang tìm điện hạ đặt tên cho cửa hàng kia, không biết điện hạ đã nghĩ xong chưa?” Tân Nhất lai bưng trà cười dài hỏi.

Từ Canh nói: “Tên là siêu thị Vạn gia lạc.”

Tân Nhất Lai nghiêng tay một cái, nắp của tách trà “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất, lập tức vỡ tan. Thụy Hòa nhíu mày nhìn ông, cảm thấy hình như vẻ mặt của cha cậu có cái gì đó không đúng – – rất lâu rồi cậu chưa thấy trên mặt Tân Nhất Lai lộ ra vẻ khiếp sợ này.

Từ Canh thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, chẳng lẽ cái tên này có gì đó cổ quái, nếu không vì sao Tân tiên sinh lại phản ứng kịch liệt như thế?

Tân Nhất Lai lập tức ý thức được bản thân thất thố, vội vàng buông chén trà trong tay nói: “Vi thần lỡ tay.”

“Không sao.” Từ Canh vội vàng lắc đầu, Kim Tử vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn tàn cuộc trên mặt đất.

“Tân thị lang cảm thấy cái tên này không tốt sao?”

“Không dám không dám, không – -” Tân Nhất lai hơi có chút hoảng hốt, lại vội vàng đổi giọng, “Không phải là không tốt, chẳng qua là cảm thấy có chút lạ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua cái tên này. Không biết siêu thị này có ý gì?” Tân Nhất Lai nói xong lại lặng lẽ quan sát thần sắc của Từ Canh, muốn tìm ra chút dấu vết từ trên mặt hắn.

Chẳng lẽ Thái tử điện hạ cũng xuyên không? Nếu không tại sao lại biết được một cái tên hiện đại như vậy, làm sao hắn có thể biết được siêu thị chứ?

Nhưng  hồi tưởng lại bản thân và Từ Canh thường xuyên gặp mặt, Tân Nhất Lai lại có chút  mơ hồ, mặc dù tư duy Điện hạ khoáng đạt hơn so với người khác, nhưng ngôn ngữ cử chỉ lại không khác với cổ nhân, nếu như hắn thật sự là xuyên không, không phải đã sớm phát hiện ra Tân gia có chỗ không thích hợp sao? Dù sao, thậm chí Tân Nhất Lai đã đưa xà phòng, xi măng ra ngoài.

“Siêu thị chính là một cửa hàng siêu cấp lớn.” Từ Canh gần như có thể xác định cái tên này có vấn đề, ánh mắt của Tân Nhất Lai quả thực làm cho người ta sợ hãi!

“Hóa ra là như vậy.” Tân Nhất Lai cười đến cực kỳ ôn nhu, gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên chuyển đề tài, bất ngờ mở miệng, “Thiên vương cái địa hổ?”*

“Bảo tháp trấn hà yêu.”* Từ Canh theo bản năng mở miệng nói vế dưới, sau đó lập tức hối hận muốn chết, tại sao cái miệng này lại thối như vậy, thật là thối mà! “Cái đó… Hình như đã nghe qua câu đối này ở đâu đó, ha ha.”

(“Thiên vương cái địa hổ – 天王盖地虎” –  trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, ở VN có tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và “Bảo tháp trấn hà yêu – 宝塔镇河妖” – là ám hiệu gặp mặt, đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi “Thiên vương cái địa hổ?”, Dương Tử Vinh sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”)

Vẻ mặt Tân Nhất Lai càng thêm phức tạp, “Bắc Kinh 2010?”


“Hả?” Từ Canh không hiểu cái gì*, hắn có thể đoán được hình như Tân Nhất Lai đang nói ám ngữ, nhưng một chữ cũng không hiểu.

*Nguyên văn là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. (Câu này có điển tích nhưng tớ chỉ ghi ngắn gọn vầy thôi, bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì có thể tra google)

Tân Nhất Lai có chút hồ đồ, biết thiên vương cái địa hổ, không có lý nào ngay cả Bắc Kinh cũng chưa từng nghe qua, rốt cuộc vị này đến từ thời đại nào? Suy nghĩ một hồi, Tân Nhất Lai lại hỏi: “□□?”

Từ Canh dùng sức nháy mắt, không hiểu ra sao “Cái gì chiếu? Chiếu trúc? Ngủ bằng cái chiếu đó không được thoải mái lắm đâu.”

Cuối cùng Tân Nhất Lai thở phào nhẹ nhõm, hình như chỉ là hiểu lầm. Rốt cuộc Thái tử  nghe được những từ ngữ mới mẻ này ở đâu, chẳng lẽ bên cạnh Thái tử còn có huynh đệ khác xuyên không đến?

Tân Nhất Lai cười “Ha ha” nhằm cho qua chuyện này, lại khen: “Cái tên này Điện hạ đặt rất hay, ngày khác chờ cửa hàng khai trương, nhất định sẽ làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước*.”

*Nguyên văn là: Hồng hồng hỏa hỏa – 红红火火: Nghĩa đen là rất thịnh vượng, trong câu này có chữ “红” nghĩa là tiền lãi, tiền thưởng, hoa hồng… nên mình mạn phép dùng câu tục ngữ trên.

“Nhất định nhất định.” Mặc dù Từ Canh phát hiện có cái gì đó không đúng, nhưng Tân tiên sinh không hỏi tới nữa thật sự là quá tốt, sau này hắn nhất định sẽ không tiếp tục nhiều chuyện nói lung tung nữa!

Tân Nhất Lai bẩm báo hết công sự, sau đó dẫn Thụy Hòa cáo từ, hai người vừa ra khỏi cung, Thụy Hòa không thể chờ đợi được hỏi: “Cha, vừa rồi người và Thái tử điện hạ nói cái gì vậy, tại sao nhi tử lại nghe không hiểu?”

“Chỉ là câu đối, không ngờ Thái tử điện hạ sẽ đối lại.” Tân Nhất Lai hời hợt nói, Thụy Hòa không tin lắm, vừa rồi chính mắt cậu nhìn thấy gương mặt Tân Nhất Lai biến sắc hai lần, nhưng cha cậu lại không nói, Thụy Hòa có hỏi cũng vô dụng, chỉ đành phải nén hồ nghi và hoang mang trong lòng xuống, chuyển đề tài tới Đại Trân.

“Cha, người không lo lắng cho A Trân sao?”

“Lo lắng cái gì?” Tân Nhất Lai lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Đại lang không nên xem thường muội muội con, mặc dù nàng tuổi còn nhỏ, tính tình lại rất thành thục, cũng không phải là tiểu cô nương thấy lang quân nhà ai tuấn tú thì thẹn thùng căng thẳng. Nữ nhi nhà chúng ta cho dù muốn lập gia đình cũng phải là một chồng một vợ, quyết không thể bị ép buộc trở thành thiếp thất đáng ghê tởm của người ta, cho dù Thái tử điện hạ có tốt hơn nữa, nhưng thân phận của hắn cũng đủ để khiến A Trân kính nhi viễn chi*.”

*Kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi

Mặc dù Thụy Hòa biết Tân Nhất Lai nói rất có lý, nhưng cậu là đại huynh, có trách nhiệm của huynh trưởng, hận không thể thay Đại Trân gánh lấy rắc rối, ở điểm này, ngay cả vợ chồng Tân Nhất Lai cũng không bằng cậu. Vì vậy, vừa hồi phủ cậu lập tức đi nói chuyện này với Đại Trân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện