Bình Yên Sau Mười Năm

Chương 5



Buổi sáng, mặt trời vừa ngoi lên.

Trong lúc còn đang nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai.

"Ba ơi, mẹ lại biến thành người đẹp ngủ trong rừng nữa rồi hả? Ba nhanh hôn mẹ như lần trước đi, có thế mẹ mới tỉnh dậy."

"Ba, nhanh lên chút,oooa..."

Ngay khi tôi mở mắt, một khuôn mặt đẹp trai được phóng đại áp xuống.

Cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi.

"Oa, đúng rồi! Mẹ tỉnh rồi!" Bánh bao nhỏ vui vẻ nhảy múa.

Tôi mở to mắt và nín thở.

Thần sắc của Trần Thâm vẫn như cũ: "Thở đi."

Lúc này, tôi mới hớp từng ngụm lớn không khí trong lành, ngây người đứng đó, không dám nhìn vẻ mặt của Trần Thâm.

Trần Thâm xoa đầu bánh bao nhỏ "Ba đi làm, con ở nhà chăm sóc mẹ cho tốt."

"Tuân lệnh!"

Sau khi Trần Thâm đi rồi, tôi vẫn còn hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi.

Thật là xấu hổ!

Đối với tôi bây giờ, chính là dành tặng nụ hôn đầu tiên cho nam thần!

Còn có lời Trần Thâm nói tối hôm qua, cái gì tìm lại được ký ức chúng ta đã từng yêu nhau, vậy ngày hôm qua lúc đẩy cửa bước vào ánh mắt của anh ta nhìn mình là như thế nào!

Tên này chắc không bị tâm thần phân liệt chứ!

Không được, tôi phải nghĩ cách để tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc tôi kết hôn với Trần Thâm như thế nào!

Tất nhiên là tôi muốn tìm lại những người tốt bụng mà tôi đã chơi cùng từ khi còn nhỏ đến lớn.

Tôi lấy điện thoại ra, nhưng tôi không tìm thấy tên của Phương Phương trong danh bạ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Mẹ ơi, dì Hoắc Vân đến rồi."

Bánh bao nhỏ run rẩy chạy đến bên tôi.

Hoắc Vân mặc trang phục OL chuyên nghiệp, đôi chân dài miên man trong đôi tất đen, dáng người rất chuẩn, không còn gì để nói.

Tôi thực sự đã kết bạn với một người bạn tuyệt vời như vậy?

Hoắc Vân kiểm tra tôi và hỏi tôi có nhớ mình bị tai nạn xe hơi như thế nào không.

Tôi lắc đầu: “Hình như tất cả ký ức mười năm đều biến mất rồi.”

“Ký ức mười năm, đều biến mất rồi?”

“Tất cả biến mất.”

Tôi thầm mừng vì vụ tai nạn xe cộ này có thể che giấu rất tốt chuyện tôi đi từ mười năm trước, nếu không những người này nhất định sẽ không buông tha cho tôi!

Hoắc Vân cau mày, như thể cô ấy chưa từng gặp ca bệnh nhân nào khó như tôi.

Tôi vỗ về cô ấy an ủi: “Không sao đâu, quên đi mười năm hồi ức chưa hẳn là chuyện xấu, cứ để nó như vậy đi, đúng không?”

Thấy tôi lạc quan như vậy, Hoắc Vân cười.

"Cậu nói đúng, cứ để nó tự nhiên."

Khi nói chuyện với Hoắc Vân, không hiểu tại sao, nhưng tôi không thích cô ấy lắm, giống như một sự bài xích theo bản năng.

Vì vậy, tôi đã nhìn vào đồng hồ, gọi bé con của mình lên.

Lấy việc Hạo Hạo cần ngủ trưa làm cái cớ, tiễn Hoắc Vân về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện