Bình Thiên Hạ
Chương 54
Edit: tiểu Viên
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Kiêu Vương đã thức dậy, lại không giống như ngày trước mặc cho Phi Yến tiếp tục ngủ say, lần này hắn lay mạnh gọi giai nhân cuộn mình sâu trong chăn gấm. Phi Yến miễn cưỡng mở đôi mắt mờ mịt, thấy Kiêu Vương cúi người xoay lưng lại nói với nàng: "Thường ngày trong phủ nàng cũng nhàn rỗi, hôm nay nàng đi tuần ruộng muối gần biển với ta."
Phi Yến cố gắng vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói: "Đấy vốn là trách nhiệm của Điện hạ, thiếp là một phụ nhân trong nhà, đến đó làm gì?"
Nhưng Kiêu Vương đã quyết định sao có thể cho phép người khác thay đổi, lập tức dứt khoát kéo nàng dậy, rửa mặt chải tóc thu dọn xong xuôi, dùng xong điểm tâm rồi chuẩn bị ra khỏi phủ.
Đến khi gần đi đến cửa phủ, Ngụy tổng quản cầm sổ sách đến xin tiền: "Điện hạ, bên kinh thành đã gửi thư đến, nói đường bộ gặp phải hồng thủy (lũ lụt), đường thủy thì không suông sẻ, vật tư kinh thành bổ sung tạm thời không thể đưa đến. Do vận chuyển bằng đường bộ, lại thêm đạo tặc khắp nơi, chỉ có thể đợi đến đầu xuân năm sau mới có thể đưa tới. Nô tài đã tính đi tính lại, vì Vương phủ phải thêm vài nô bộc nha hoàn cho phòng bếp, nội viện, chuồng ngựa v..v..., nên tiền công phải chi trả rất nhiều, nay trong phủ tiền bạc không dư dả. Điện hạ xem, phải làm thế nào bây giờ?"
Cảm thấy cái lão này càng lúc càng không có tầm nhìn mới sáng sớm đã đến ủ rũ, Kiêu Vương trầm mặt phất tay áo, ý bảo sau này hãy nói tiếp, dẫn Phi Yến lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, chỉ còn lại hai người, Kiêu Vương xoa huyệt thái dương nói: "Tuân theo thánh ý tiết kiệm của Phụ Vương, đại ca ta đã cắt giảm bổng lộc các quan viên không cùng phe phái. Lại đề ra một chính sách, tiết kiệm được một khoảng lớn. Phụ Vương long nhan vui mừng lập tức phê duyệt, bút son vung lên, ân chuẩn. Mà ta và lão Tam đứng đầu mũi sào, làm gương mẫu cho chính sách mới. Vì vậy, cái lão kia không phải tự nhiên khóc than, thật sự không xoay sở ra tiền..."
Lúc này Phi Yến mới nhớ ra mấy ngày nay chuyện Ngụy tổng quản xin nàng chỉ thị, đều xoay quanh tiền bạc. Nay, qua lời Kiêu Vương vừa nói, đột nhiên bừng tỉnh. Nàng biết mùa đông ở Hoài Nam vốn lạnh lẽo không gì sánh bằng, nhưng không ngờ lạnh đến mức ngay cả tiền túi cũng sắp đóng băng.
Nghĩ vậy, Phi Yến đột nhiên thở dài, Kiêu Vương như cười như không, nhìn nàng hỏi: "Sao thế?"
Giọng điệu thản nhiên, Phi Yến nói: "Vốn hi vọng gả cho nhà giàu, lúc xuất giá đã chuẩn bị hộp tiền để lén tích riêng, đợi nhận sủng ái sẽ chứa những thứ Điện hạ ban thưởng, không cần phải trải qua cuộc sống chạy qua chạy lại tiệm cầm đồ nữa... không ngờ, quý phủ của Nhị Hoàng tử đương triều, cũng nghèo đến kêu leng keng, thiếp nhớ lời hôm qua Điện hạ nói, bây giờ đã hiểu rõ rồi, chắc là muốn thiếp lo công việc cầm cố thế chấp mưu sinh trong phủ? Nếu là thế, thiếp có chút kinh nghiệm, có thể làm chủ được."
Kiêu Vương cầm hai viên hạnh đào bằng ngọc, ngón tay chuyển động nhanh nhẹn, khiến chúng va đạp kêu leng keng, nhìn Trắc phi của mình đầy sâu xa, quả nhiên rất lanh lợi đáng yêu, sao lại nhìn mãi không đủ thế này?
Phi Yến lười nhìn Kiêu Vương tính tình quái gở này, quay đầu, nhìn bên ngoài xe.
Dọc đường, xe ngựa chạy băng băng trên con đường thôn quê bùn lầy, Phi Yến nhìn ra ngoài, phát hiệndọc đường ngoại thành gần biển hoang tàn vắng vẻ, hiện ra rất nhiều ruộng muối to nhỏ.
Vì hiện nay chiến loạn và hải tặc hoành hành, những ruộng muối này đều bị bỏ hoang, mà những ruộng đất bị muối xâm nhập qua cũng khó có thể trồng được hoa mầu. Vương phủ thiếu ngân lượng, cuộc sống sau này cần phải eo hẹp hơn, người dân nơi này, nhất là nông dân làm muối, mất đi công việc mưu sinh, lại không thể trồng trọt, phải dựa vào gì để sống đây?
Cuối cùng cũng đến ruộng muối lớn nhất, vì mang theo rất nhiều thị vệ của Vương phủ, lác đác vài nông dân làm muối xa xa đã thấy xe ngựa tới, sợ đến ném cây cào muối cán dài, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. May mà tay chân Tiêu Thanh nhanh nhạy, kịp thời bắt lại hai người già chậm chạp, đưa bọn họ tới trước mặt Kiêu Vương.
Kiêu Vương lễ độ hỏi thăm hai người già này: "Những ruộng muối lâu năm, lúc Thánh Hoàng còn sống đã bắt đầu phơi nắng làm muối, vì sao bây giờ lại đìu hiu đến thế?"
Lúc nãy cho rằng vì bị quan - phỉ quấy rầy, không phải đòi tiền thuế, thì cũng là đến đánh người, vô cùng sợ hãi, nông dân muối theo quán tính mà bỏ chạy, giờ thấy thái độ Kiêu Vương ôn hòa, cả người cao quý, nào giống mấy tên côn đồ chứ, không giống đến gây phiền phức cho mình, mới dè dặt nơm nớp đáp: "Vị lão gia đây có điều không biết, ruộng muối ở đây của chúng ta vốn hết sức thịnh vượng, gần biển đều là ruộng muối, có mấy trăm nhà, hàng năm người đến đây làm công phơi muối chẳng đếm xuể.
Mấy năm trước có chiến tranh, sinh ý nơi đây có chút không tốt, nhưng vẫn có thể chống đỡ. Sau khi binh đao kết thúc không lâu, chẳng biết đám hải tặc từ đâu mà đến, chặn đường vận chuyển của chúng ta, không cho chúng ta bán muối ra ngoại, còn làm nổ mười mấy chiếc thuyền chở muối. Đại lão gia của đồng muối phái người hối lộ, nhưng người phái đi đều bị giết. Quan phủ cũng đi diệt trừ vài lần, mấy lần trước thì không tìm được, sau cùng có một lần tìm được nhưng đại bại mà về, sau đó quan phủ cũng không xen vào nữa. Đại lão gia thấy bán muối không được, đều buông tay, Nam Lộc Vương cũng phải người sửa sang vài lần, cũng không giải quyết được gì, thế là từ từ nơi này biến thành như vậy.
Nếu không phải thôn chúng ta sắp làm thu tế, cần muối để ướp rau, mấy lão ca như chúng ta cũng sẽkhông đến ruộng muối này, nếu gặp phải hải tặc... chắc đã không còn mạng!"
nói xong lời cuối, vẻ mặt sợ sệt kia không giống giả vờ.
Kiêu Vương lệnh thị vệ cho hai người già vài lượng bạc, lại hỏi chi tiết thôn xóm bọn họ ở, mới thả hai người gia đang tràn ngập vui mừng. Rồi hắn dẫn Phi Yến đi vòng vòng quanh vùng biển cạn vắng vẻ một lúc lâu, giày thêu Phi Yến mang đi trên bờ ruộng muối đã ẩm ướt chứa đầy nước muối, đi rất khó chịu.
Kiêu Vương cúi đầu trông thấy, bế Phi Yến lên, đặt nàng ngồi lên một tảng đá to trên đồng, cởi chiếc giày ẩm ướt của nàng xuống, rồi đến đôi vớ, sau đó lấy khăn lau mô hồi bên hông mình xuống lau bàn chân nàng. Chẳng biết vì sao, Phi Yến luôn như vậy, lúc lơ đãng sẽ làm những chuyện nam nhi khôngnên làm một cách đương nhiên như thế.
Nhưng những lúc thế này, Phi Yến đều cảm thấy cả người không được tư nhiên, trái lại nàng thà rằng Kiêu Vương sẽ lạnh lùng một chút, có như thế, nàng sẽ biết cách ứng phó ra sao...
"Yến Nhi có biết bây giờ Bản Vương đang nghĩ gì không?"
Uất Trì Phi Yến ngồi trên tảng đá lớn, thu hết cảnh lấp lánh vô tận của ruộng muối vào đáy mặt. Thân ở đây, sao không biết ý nghĩ trong lòng hắn chứ? Từng mảng từng mảng phơi lấp lánh trên ruộng muối đều là bạc, nhưng chỉ có thể mặc từng hạt muối quý giá kết tinh lại dưới mặt trời chói chang. rồi lại như công giả tràng, bị một trận mưa cuốn trôi không còn một mảnh.
Tuy Phi Yến không nói, nhưng Kiêu Vương lại hiểu, thông minh như nàng sao có thể không thể đoán ra tâm sự trong lòng lúc này của mình? Thế nên nói tiếp: "Suy cho cùng, Bản Vương vẫn thích cưỡi chiến mã, chinh chiến sa trường hơn, bởi trên chiến trường đều dựa vào thực lực và trí tuệ, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra, chỉ cần sĩ khí binh lính trong tay ngươi vẫn còn mạnh mẽ, chiến thắng sẽ không thoát khỏi tay, nhưng mà thiên hạ hôm nay mới vừa bình ổn, trên có cao đường [1], phát hiện không có chiến tranh nhiễu nhương, nhưng vây cánh phe phái mọc như rừng, dây mơ rễ má, rắc rối phức tạp, rút dây động rừng, thỉnh thoảng lại e ngại ném chuột sợ vỡ bình...
[1] trên có cao đường, dưới có thê nhi: trên còn có cha mẹ già, dưới có vợ trẻ con thơ.
Đạo lý này, sao Phi Yến không hiểu chứ, phụ thân nàng văn thao võ lược như thế, cuối cùng chẳng phải cũng thua trong đấu đá chốn quan trường sao, thua ở đoán ý thánh thượng? Kiêu Vương nói vậy, kích động suy nghĩ của nàng, nàng khẽ nói: "Gia phụ thường nói, nếu khó ra quyết định, lúc ấy hãy lấy chữ "nghĩa" làm trọng, nhưng nghĩa cũng phân ra lớn nhỏ. Tề gia tiểu nghĩa, trị quốc đại nghĩa, nếu hiểu thấu đáo câu này, thiên hạ sẽ không có điều khó lựa chọn nữa..."
Từ khi gả cho Kiêu Vương, Phi Yến rất ít khi nghiêm trang nói chuyện với hắn, nhưng hôm nay, trênđồng muối rộng lớn hoang vu này, có lẽ bị những nông dân muối gầy trơ xương làm xúc động, khiến nàng chợt nhớ đến lúc ban đầu mình dứt khoát lao đến Bạch Lộ Sơn, thầm hứa xây dựng đại nghĩa, quyết tâm cứu bách tính thiên hạ trong dầu sôi lửa bỏng, có chút xúc động, nhanh miệng thốt ra.
Sau khi nói xong, nàng tức thì giật mình, ngậm miệng không nói. Rổt cuộc nàng vừa nói cái gì?
Vừa rồi nghe lời kể của nông dân muối, nên biết, đám hải tặc kia không cướp tiền cướp của, chỉ phá hủy thuyền muối, chắc chắn là nghe người sai khiến. Mà trước giờ Hoài Nam vẫn không nằm trong kiểm soát của triều đình, cho dù nghề muối hưng thịnh thì Thăm gia quản lý muối ăn Đại Tề cũng không chiếm được phân nửa lợi lộc. Nhưng một khi đồng muối Hoài Nam bị hủy, như vậy Thẳm gia sẽ có thể độc quyền muối ăn toàn bộ nam bắc Đại Tề!
Câu "Ném chuột sợ vỡ bình" vừa nãy Kiêu Vương nói rõ ràng có ám chỉ, mà mình thì lại đi khuyến khích cậu cháu người ta tương tàn?
Kiêu Vương nghe nàng nói xong, híp mắt, nhưng cũng không tiếp tục đề tài.
Mặt trời lên đỉnh đầu mới lên đường về phủ. Phi Yến thấy vẻ mặt Kiêu Vương vô cùng bình tĩnh, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Dùng xong ngọ thiện ở Vương phủ, không lâu sau Ngụy tổng quản đi vào cẩn thận bẩm báo nói Đặng Hoài Nhu đích thân gửi thư cho Trắc vương phi, Kiêu Vương nhíu mày: "Đưa ta xem."
Lấy thư Ngụy tổng quản cung kính trình lên, mở ra xem một mớ câu khách sáo, nói muốn mời Vương phi buổi chiều đến Đặng phủ ngắm hoa. Đồng thời rất nhớ hình ảnh ngày đó, vẻ rực rỡ của Trắc phi ở ngư sinh thu yến, vô cùng lộng lẫy.
Nếu Hoàng tử thật sự bất tỉnh nhân sự ở bữa tiệc, dựa vào từ ngữ chắt lọc trong thư sẽ nghĩ rằng liệu Trắc phi có thừa lúc mình bất tỉnh, đã mắt đi mày lại với Nam Lộc Công không? Nếu là vậy, tiểu ** này chắc chắc không thể không trầm lồng heo...
Xem ra, tiểu ái phi của hắn thật sự đã chọc giận vị Nam Lộc Công kia rồi, vậy nên mới giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Kiêu Vương cười khẩy, xé bức thư, sau đó nói với Ngụy tổng quản: "Bảo một tên văn thư đến, viết thư hồi đáp, từ chối, nói Trắc phi nhiễm phong hàn, không thích hợp đi lại, mời phu Nam Lộc Công đến quý phủ của Bản Vương, sẵn tiện khen dung mạo Nam Lộc phu nhân, mũi, miệng, eo, mông, và đôi kim liên (bàn chân) như măng cũng không thể thiếu, còn phải khoa trương tường tận khen mùi thơm ngào ngạt trên người, khiến ba ngày vấn vương..."
(Viên: này thì tính kế vợ anh, này thì tính kế anh,...)
Ngụy tổng quát toát mô hôi lạnh vâng dạ, liếc trộm Trắc phi đang uống trà bên cạnh, nét mặt thản nhiên, thầm nghĩ: ối, vị Uất Trì Trắc phi này thật rộng lượng! Sắp thất sủng rồi, lại có thể không mộtchút gấp gáp, Vương Gia sao vậy? Chẳng lẽ câu nói xưa là đúng? Vợ người khác luôn tốt?
Ngụy tổng quản lại không biết, trong lòng Trắc phi đang uống trà vừa thầm oán một câu xưa -- nam nhân mà làm trò ngu ngốc, dù thiên binh vạn mã, cũng không chống đỡ nổi!
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Kiêu Vương đã thức dậy, lại không giống như ngày trước mặc cho Phi Yến tiếp tục ngủ say, lần này hắn lay mạnh gọi giai nhân cuộn mình sâu trong chăn gấm. Phi Yến miễn cưỡng mở đôi mắt mờ mịt, thấy Kiêu Vương cúi người xoay lưng lại nói với nàng: "Thường ngày trong phủ nàng cũng nhàn rỗi, hôm nay nàng đi tuần ruộng muối gần biển với ta."
Phi Yến cố gắng vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói: "Đấy vốn là trách nhiệm của Điện hạ, thiếp là một phụ nhân trong nhà, đến đó làm gì?"
Nhưng Kiêu Vương đã quyết định sao có thể cho phép người khác thay đổi, lập tức dứt khoát kéo nàng dậy, rửa mặt chải tóc thu dọn xong xuôi, dùng xong điểm tâm rồi chuẩn bị ra khỏi phủ.
Đến khi gần đi đến cửa phủ, Ngụy tổng quản cầm sổ sách đến xin tiền: "Điện hạ, bên kinh thành đã gửi thư đến, nói đường bộ gặp phải hồng thủy (lũ lụt), đường thủy thì không suông sẻ, vật tư kinh thành bổ sung tạm thời không thể đưa đến. Do vận chuyển bằng đường bộ, lại thêm đạo tặc khắp nơi, chỉ có thể đợi đến đầu xuân năm sau mới có thể đưa tới. Nô tài đã tính đi tính lại, vì Vương phủ phải thêm vài nô bộc nha hoàn cho phòng bếp, nội viện, chuồng ngựa v..v..., nên tiền công phải chi trả rất nhiều, nay trong phủ tiền bạc không dư dả. Điện hạ xem, phải làm thế nào bây giờ?"
Cảm thấy cái lão này càng lúc càng không có tầm nhìn mới sáng sớm đã đến ủ rũ, Kiêu Vương trầm mặt phất tay áo, ý bảo sau này hãy nói tiếp, dẫn Phi Yến lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, chỉ còn lại hai người, Kiêu Vương xoa huyệt thái dương nói: "Tuân theo thánh ý tiết kiệm của Phụ Vương, đại ca ta đã cắt giảm bổng lộc các quan viên không cùng phe phái. Lại đề ra một chính sách, tiết kiệm được một khoảng lớn. Phụ Vương long nhan vui mừng lập tức phê duyệt, bút son vung lên, ân chuẩn. Mà ta và lão Tam đứng đầu mũi sào, làm gương mẫu cho chính sách mới. Vì vậy, cái lão kia không phải tự nhiên khóc than, thật sự không xoay sở ra tiền..."
Lúc này Phi Yến mới nhớ ra mấy ngày nay chuyện Ngụy tổng quản xin nàng chỉ thị, đều xoay quanh tiền bạc. Nay, qua lời Kiêu Vương vừa nói, đột nhiên bừng tỉnh. Nàng biết mùa đông ở Hoài Nam vốn lạnh lẽo không gì sánh bằng, nhưng không ngờ lạnh đến mức ngay cả tiền túi cũng sắp đóng băng.
Nghĩ vậy, Phi Yến đột nhiên thở dài, Kiêu Vương như cười như không, nhìn nàng hỏi: "Sao thế?"
Giọng điệu thản nhiên, Phi Yến nói: "Vốn hi vọng gả cho nhà giàu, lúc xuất giá đã chuẩn bị hộp tiền để lén tích riêng, đợi nhận sủng ái sẽ chứa những thứ Điện hạ ban thưởng, không cần phải trải qua cuộc sống chạy qua chạy lại tiệm cầm đồ nữa... không ngờ, quý phủ của Nhị Hoàng tử đương triều, cũng nghèo đến kêu leng keng, thiếp nhớ lời hôm qua Điện hạ nói, bây giờ đã hiểu rõ rồi, chắc là muốn thiếp lo công việc cầm cố thế chấp mưu sinh trong phủ? Nếu là thế, thiếp có chút kinh nghiệm, có thể làm chủ được."
Kiêu Vương cầm hai viên hạnh đào bằng ngọc, ngón tay chuyển động nhanh nhẹn, khiến chúng va đạp kêu leng keng, nhìn Trắc phi của mình đầy sâu xa, quả nhiên rất lanh lợi đáng yêu, sao lại nhìn mãi không đủ thế này?
Phi Yến lười nhìn Kiêu Vương tính tình quái gở này, quay đầu, nhìn bên ngoài xe.
Dọc đường, xe ngựa chạy băng băng trên con đường thôn quê bùn lầy, Phi Yến nhìn ra ngoài, phát hiệndọc đường ngoại thành gần biển hoang tàn vắng vẻ, hiện ra rất nhiều ruộng muối to nhỏ.
Vì hiện nay chiến loạn và hải tặc hoành hành, những ruộng muối này đều bị bỏ hoang, mà những ruộng đất bị muối xâm nhập qua cũng khó có thể trồng được hoa mầu. Vương phủ thiếu ngân lượng, cuộc sống sau này cần phải eo hẹp hơn, người dân nơi này, nhất là nông dân làm muối, mất đi công việc mưu sinh, lại không thể trồng trọt, phải dựa vào gì để sống đây?
Cuối cùng cũng đến ruộng muối lớn nhất, vì mang theo rất nhiều thị vệ của Vương phủ, lác đác vài nông dân làm muối xa xa đã thấy xe ngựa tới, sợ đến ném cây cào muối cán dài, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. May mà tay chân Tiêu Thanh nhanh nhạy, kịp thời bắt lại hai người già chậm chạp, đưa bọn họ tới trước mặt Kiêu Vương.
Kiêu Vương lễ độ hỏi thăm hai người già này: "Những ruộng muối lâu năm, lúc Thánh Hoàng còn sống đã bắt đầu phơi nắng làm muối, vì sao bây giờ lại đìu hiu đến thế?"
Lúc nãy cho rằng vì bị quan - phỉ quấy rầy, không phải đòi tiền thuế, thì cũng là đến đánh người, vô cùng sợ hãi, nông dân muối theo quán tính mà bỏ chạy, giờ thấy thái độ Kiêu Vương ôn hòa, cả người cao quý, nào giống mấy tên côn đồ chứ, không giống đến gây phiền phức cho mình, mới dè dặt nơm nớp đáp: "Vị lão gia đây có điều không biết, ruộng muối ở đây của chúng ta vốn hết sức thịnh vượng, gần biển đều là ruộng muối, có mấy trăm nhà, hàng năm người đến đây làm công phơi muối chẳng đếm xuể.
Mấy năm trước có chiến tranh, sinh ý nơi đây có chút không tốt, nhưng vẫn có thể chống đỡ. Sau khi binh đao kết thúc không lâu, chẳng biết đám hải tặc từ đâu mà đến, chặn đường vận chuyển của chúng ta, không cho chúng ta bán muối ra ngoại, còn làm nổ mười mấy chiếc thuyền chở muối. Đại lão gia của đồng muối phái người hối lộ, nhưng người phái đi đều bị giết. Quan phủ cũng đi diệt trừ vài lần, mấy lần trước thì không tìm được, sau cùng có một lần tìm được nhưng đại bại mà về, sau đó quan phủ cũng không xen vào nữa. Đại lão gia thấy bán muối không được, đều buông tay, Nam Lộc Vương cũng phải người sửa sang vài lần, cũng không giải quyết được gì, thế là từ từ nơi này biến thành như vậy.
Nếu không phải thôn chúng ta sắp làm thu tế, cần muối để ướp rau, mấy lão ca như chúng ta cũng sẽkhông đến ruộng muối này, nếu gặp phải hải tặc... chắc đã không còn mạng!"
nói xong lời cuối, vẻ mặt sợ sệt kia không giống giả vờ.
Kiêu Vương lệnh thị vệ cho hai người già vài lượng bạc, lại hỏi chi tiết thôn xóm bọn họ ở, mới thả hai người gia đang tràn ngập vui mừng. Rồi hắn dẫn Phi Yến đi vòng vòng quanh vùng biển cạn vắng vẻ một lúc lâu, giày thêu Phi Yến mang đi trên bờ ruộng muối đã ẩm ướt chứa đầy nước muối, đi rất khó chịu.
Kiêu Vương cúi đầu trông thấy, bế Phi Yến lên, đặt nàng ngồi lên một tảng đá to trên đồng, cởi chiếc giày ẩm ướt của nàng xuống, rồi đến đôi vớ, sau đó lấy khăn lau mô hồi bên hông mình xuống lau bàn chân nàng. Chẳng biết vì sao, Phi Yến luôn như vậy, lúc lơ đãng sẽ làm những chuyện nam nhi khôngnên làm một cách đương nhiên như thế.
Nhưng những lúc thế này, Phi Yến đều cảm thấy cả người không được tư nhiên, trái lại nàng thà rằng Kiêu Vương sẽ lạnh lùng một chút, có như thế, nàng sẽ biết cách ứng phó ra sao...
"Yến Nhi có biết bây giờ Bản Vương đang nghĩ gì không?"
Uất Trì Phi Yến ngồi trên tảng đá lớn, thu hết cảnh lấp lánh vô tận của ruộng muối vào đáy mặt. Thân ở đây, sao không biết ý nghĩ trong lòng hắn chứ? Từng mảng từng mảng phơi lấp lánh trên ruộng muối đều là bạc, nhưng chỉ có thể mặc từng hạt muối quý giá kết tinh lại dưới mặt trời chói chang. rồi lại như công giả tràng, bị một trận mưa cuốn trôi không còn một mảnh.
Tuy Phi Yến không nói, nhưng Kiêu Vương lại hiểu, thông minh như nàng sao có thể không thể đoán ra tâm sự trong lòng lúc này của mình? Thế nên nói tiếp: "Suy cho cùng, Bản Vương vẫn thích cưỡi chiến mã, chinh chiến sa trường hơn, bởi trên chiến trường đều dựa vào thực lực và trí tuệ, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra, chỉ cần sĩ khí binh lính trong tay ngươi vẫn còn mạnh mẽ, chiến thắng sẽ không thoát khỏi tay, nhưng mà thiên hạ hôm nay mới vừa bình ổn, trên có cao đường [1], phát hiện không có chiến tranh nhiễu nhương, nhưng vây cánh phe phái mọc như rừng, dây mơ rễ má, rắc rối phức tạp, rút dây động rừng, thỉnh thoảng lại e ngại ném chuột sợ vỡ bình...
[1] trên có cao đường, dưới có thê nhi: trên còn có cha mẹ già, dưới có vợ trẻ con thơ.
Đạo lý này, sao Phi Yến không hiểu chứ, phụ thân nàng văn thao võ lược như thế, cuối cùng chẳng phải cũng thua trong đấu đá chốn quan trường sao, thua ở đoán ý thánh thượng? Kiêu Vương nói vậy, kích động suy nghĩ của nàng, nàng khẽ nói: "Gia phụ thường nói, nếu khó ra quyết định, lúc ấy hãy lấy chữ "nghĩa" làm trọng, nhưng nghĩa cũng phân ra lớn nhỏ. Tề gia tiểu nghĩa, trị quốc đại nghĩa, nếu hiểu thấu đáo câu này, thiên hạ sẽ không có điều khó lựa chọn nữa..."
Từ khi gả cho Kiêu Vương, Phi Yến rất ít khi nghiêm trang nói chuyện với hắn, nhưng hôm nay, trênđồng muối rộng lớn hoang vu này, có lẽ bị những nông dân muối gầy trơ xương làm xúc động, khiến nàng chợt nhớ đến lúc ban đầu mình dứt khoát lao đến Bạch Lộ Sơn, thầm hứa xây dựng đại nghĩa, quyết tâm cứu bách tính thiên hạ trong dầu sôi lửa bỏng, có chút xúc động, nhanh miệng thốt ra.
Sau khi nói xong, nàng tức thì giật mình, ngậm miệng không nói. Rổt cuộc nàng vừa nói cái gì?
Vừa rồi nghe lời kể của nông dân muối, nên biết, đám hải tặc kia không cướp tiền cướp của, chỉ phá hủy thuyền muối, chắc chắn là nghe người sai khiến. Mà trước giờ Hoài Nam vẫn không nằm trong kiểm soát của triều đình, cho dù nghề muối hưng thịnh thì Thăm gia quản lý muối ăn Đại Tề cũng không chiếm được phân nửa lợi lộc. Nhưng một khi đồng muối Hoài Nam bị hủy, như vậy Thẳm gia sẽ có thể độc quyền muối ăn toàn bộ nam bắc Đại Tề!
Câu "Ném chuột sợ vỡ bình" vừa nãy Kiêu Vương nói rõ ràng có ám chỉ, mà mình thì lại đi khuyến khích cậu cháu người ta tương tàn?
Kiêu Vương nghe nàng nói xong, híp mắt, nhưng cũng không tiếp tục đề tài.
Mặt trời lên đỉnh đầu mới lên đường về phủ. Phi Yến thấy vẻ mặt Kiêu Vương vô cùng bình tĩnh, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Dùng xong ngọ thiện ở Vương phủ, không lâu sau Ngụy tổng quản đi vào cẩn thận bẩm báo nói Đặng Hoài Nhu đích thân gửi thư cho Trắc vương phi, Kiêu Vương nhíu mày: "Đưa ta xem."
Lấy thư Ngụy tổng quản cung kính trình lên, mở ra xem một mớ câu khách sáo, nói muốn mời Vương phi buổi chiều đến Đặng phủ ngắm hoa. Đồng thời rất nhớ hình ảnh ngày đó, vẻ rực rỡ của Trắc phi ở ngư sinh thu yến, vô cùng lộng lẫy.
Nếu Hoàng tử thật sự bất tỉnh nhân sự ở bữa tiệc, dựa vào từ ngữ chắt lọc trong thư sẽ nghĩ rằng liệu Trắc phi có thừa lúc mình bất tỉnh, đã mắt đi mày lại với Nam Lộc Công không? Nếu là vậy, tiểu ** này chắc chắc không thể không trầm lồng heo...
Xem ra, tiểu ái phi của hắn thật sự đã chọc giận vị Nam Lộc Công kia rồi, vậy nên mới giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Kiêu Vương cười khẩy, xé bức thư, sau đó nói với Ngụy tổng quản: "Bảo một tên văn thư đến, viết thư hồi đáp, từ chối, nói Trắc phi nhiễm phong hàn, không thích hợp đi lại, mời phu Nam Lộc Công đến quý phủ của Bản Vương, sẵn tiện khen dung mạo Nam Lộc phu nhân, mũi, miệng, eo, mông, và đôi kim liên (bàn chân) như măng cũng không thể thiếu, còn phải khoa trương tường tận khen mùi thơm ngào ngạt trên người, khiến ba ngày vấn vương..."
(Viên: này thì tính kế vợ anh, này thì tính kế anh,...)
Ngụy tổng quát toát mô hôi lạnh vâng dạ, liếc trộm Trắc phi đang uống trà bên cạnh, nét mặt thản nhiên, thầm nghĩ: ối, vị Uất Trì Trắc phi này thật rộng lượng! Sắp thất sủng rồi, lại có thể không mộtchút gấp gáp, Vương Gia sao vậy? Chẳng lẽ câu nói xưa là đúng? Vợ người khác luôn tốt?
Ngụy tổng quản lại không biết, trong lòng Trắc phi đang uống trà vừa thầm oán một câu xưa -- nam nhân mà làm trò ngu ngốc, dù thiên binh vạn mã, cũng không chống đỡ nổi!
Bình luận truyện