Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 74: Ánh mắt của Lâu Nhược Hi



Tử Khê ngủ rất nặng nề, rất dài, lúc vừa tỉnh lại có cảm giác cả người rùng mình một cái, cô mở mắt ra, Lâu Nhược Hi liền đứng ở bên giường nhìn chằm chằm. Cô nhìn căn phòng treo rèm cửa thật dày. Trời vẫn còn rất u ám, ánh mắt của Lâu Nhược Hi phảng phất như màn theo dao, đâm vào cô, mỗi một dây thần kinh cũng giật mình tỉnh lại.

“Tử Khê, cô đã dây!” Lâu Nhược Hi cười đi tới đầu giường, giọng nói của cô ta chính là nhu nhược như vậy, không xương nhẹ như tơ, âm trầm đáng sợ.

Tử Khê giật giật thân thể, không có một chỗ nào không đau, cô vừa nhìn lên đồng hồ điện tử ở đầu giường đã là 11 giờ rồi. “Lâu Nhược Hi, nói đi, cô muốn gì?” Ở trong mắt người khác, Lâu Nhược Hi có thể là một đóa hoa mềm mại vô hại được trồng trong nhà kính, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, Tử Khê cô cùng rõ ràng Lâu Nhược Hi giấu diếm mưu mô là cỡ nào thâm trầm cùng đáng sợ.

“Tử Khê, đang ở đây nói cái gì vậy?” Lâu Nhược Hi vẻ mặt vô tội, “Tôi thấy tôi qua anh hai đối với cô như vậy, tôi lo lắng cô sẽ có chuyện gì cho nên mới đến xem cô một chút!”

“Lâu Nhược Hi, cô cũng biết Lâu Tử Hoán là anh trai cô.” Tử Khê vốn không muốn nói gì, dù sao cũng là chuyện của anh em họ. Lâu Tử Hoán lại càng hận cô thấu xương. Anh em bọn họ muốn làm chuyện gì loạn luân cũng không liên quan đến cô mới phải. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lâu Nhược Hi, cô ý thức được từng ánh mắt, từng vẻ mặt, mỗi một động tác của lanh đều là dày công tính toán kỹ lưỡng. Cô ta biết cô khóc, cười thế nào có thể khống chế thật chặt tình cảm của Lâu Tử Hoán. Người như vậy thật đáng sợ, chỉ cần vừa nghĩ đến thôi cũng làm cho cô không rét mà run.

“Tử Khê, cô có ý gì?” Nụ cười của Lâu Nhược Hi trở nên cứng ngắc.

“Lâu Nhược Hi, ở đây chỉ có hai chúng ta, cô có thể không cần phải giả bộ cái bộ dạng kia!” Tử Khê xuống giường, mặc dù toàn thân đau nhức khiến cô cau mày, cô vẫn là tự tin bước đến trước mặt cô ta. “Lâu Tử Hoán là anh ruột của cô, là anh trai cùng cha cùng mẹ với cô, nếu quả thật cô yêu anh cô mà nói, cô nên buông tha cho anh cô, cũng là buông tha cho bản thân cô đi.”

“Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì.” Lâu Nhược Hi mặt trắng bệch lùi lại mấy bước, “Tử Khê, tôi mới phải là người nói với cô mới phải, anh tôi ở cùng với cô chẳng qua là muốn lợi dụng cô để trả thù mẹ cô thôi. Anh ấy không phải thật lòng yêu cô, cô tốt nhất là rời khỏi anh ấy đi!”

Rốt cuộc cô cũng có thể nghe thấy những lời nói thế này từ trong miệng của Lâu Nhược Hi! Con thỏ nhỏ xinh đẹp thiện lương cũng có thể biến thành con bọ cạp độc nhất, đáng sợ nhất, mọi lúc có thể đưa người ta vào chỗ chết. “Những điều này không cần cô nhắc nhở tôi, anh cô lúc nào nơi nào cũng đều không quên nhắc nhở tôi chuyện này. Không ngại nói cho cô biết, từ lúc bắt đầu đi vào Lâu gia, cuộc đời của tôi là một cơn ác mộng, chọc phải anh em cô lại càng là tai họa trong đời tôi!” Nói xong, cô cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Cô không thèm nhìn đến ánh mắt dị thường, thâm trầm đáng sợ của Lâu Nhược Hi.

Tắm rửa xong, cô liền nhận được điện thoại của mẹ cô. An Dạ Vũ lúc đầu liền hỏi chuyện bức ảnh, cô dừng vài giây mới trả lời “Không có việc gì cả!” An Dạ Vũ vừa nghe thấy không có chuyện gì cả, chưa nói câu thứ hai đã dập máy.

Lúc xế chiều Tử Khê trở về Hi Hi chụp mấy tấm ảnh đại diện. Lúc tan việc, nhóm người mẫu hẹn nhau đi uống rượu, khiêu vũ. Trần Hựu An cũng đi, sống chết lôi kéo Tử Khê, Tử Khê không thể làm mất thể diện của Trần Hựu An được, lại nhớ tới thái độ lạnh băng buổi trưa của Lâu Tử Hoán với cô, hẳn là buổi tối cũng sẽ không muốn nhìn thấy cô, cho nên cô cũng đi cùng.

Đến quán bar, các cô tìm chỗ ngồi xuống. Tử Khê hôm nay mặc quần áo dài tay, thân thể cô không thoải mái, chỉ cầm rượu rồi ngồi ở trong góc ngẩn người.

Dáng vẻ cô xinh đẹp, thỉnh thoảng có đàn ông đến gần, cô cũng chỉ khoát tay. Trần Hựu An nhảy một bản trở lại nhìn thấy sắc mặt Tử Khê cũng không quá tốt, hỏi: “A Tử, mấy ngày qua thế nào? Lâu đại thiếu không đối xử tốt với em sao? Hay là em phải chịu khổ rồi?”

Tử Khê buồn bực uống rượu, cũng không nói chuyện. Nhạc trong quán đinh tai nhức óc, mùi rượu khắc nơi. Cô nhìn đồng nghiệp đong đưa thân thể cùng đàn ông xa lại mập mờ, cô lại cô đơn nhớ đến Nhạc Nhạc. Giọng nói mềm mại của Nhạc Nhạc vang lên bên tai cô, trong căn phòng đó cô ôm Nhạc Nhạc, toàn bộ thế giới đều yên lặng xuống, tựa như chỉ thuộc về hai người.

“Đó có phải là Lâu Nhược Hi hay không?” Trần Hựu An cắt đứt trầm tư của cô, ánh mắt nhìn về một góc khác.

Tử Khê theo ánh mắt của Trần Hựu An nhìn sang, quả nhiên là Lâu Nhược Hi. Lâu Nhược Hi ngồi ở giữa hai người con trai, cười đến rực rỡ. Tiểu thư ngoan ngoãn Lâu Nhược Hi lại sẽ tới quán bar uống rượu? Lâu Tử Hoán biết rồi hẳn là sẽ phát điên đi!

Chỉ lát sau, cô nhìn thấy Lâu Nhược Hi cả người loạng choạng, bị hai tên con trai kia dắt díu muốn đi ra ngoài. Lúc đi qua chỗ các cô, Lâu Nhược Hi đi ngang qua mặt cô, mặt cô ta đỏ ửng hướng về phía cô nhàn nhạt cười, ánh mắt lại càng âm u lạnh thấu xương.

Tử Khê cẩn thận đánh giá hai tên con trai bên người cô ta, bộ dạng không có ý tốt. Tử Khê không biết tại sao Lâu Nhược Hi lại ở chỗ này, để cô ta đi cùng với hai tên con trai kia cô cũng không làm được. Cô đặt rượu xuống, kéo Lâu Nhược Hi: “Lâu Nhược Hi, sao cô lại đến chỗ này? Bác Trương ở đâu, còn ở bên ngoài chờ cô không?”

Lâu Nhược Hi lắc đầu: “Tôi đến cùng bạn của tôi, bọn họ đều là bạn tôi. Tử Khê, cô không phải nói muốn tôi buông tha cho anh tôi, cũng là buông tha cho chính mình sao? Bây giờ tôi liền quyết định làm như vậy!”

Tử Khê nghe xong càng không thể để cô ta đi. Cô một tay giữ cô ta, một tay gọi điện thoại, Trần Hựu An ngăn cản cô: “A Tử, đây là chuyện của người ta, em vẫn là bớt can thiệp vào thì hơn.”

Tử Khê không có nghe điện thoại của Trần Hựu An, cô định kéo Lâu Nhược Hi về: “Lâu Nhược Hi, bây giờ đã muộn rồi, số điện thoại của bác Trương là gì, để tôi gọi bác ý đến đón cô về!”

“Vị tiểu thư này!” Tên con trai ôm eo Lâu Nhược Hi bất mãn nói, “Chúng tôi là bạn tốt của Cindy, cô yên tâm, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn!”

Tử Khê vừa nghe tiếng tên đàn ông dáng vẻ lưu manh kia, cau mày: “Lâu Nhược Hi, vừa lúc tôi cũng chuẩn bị về, để tôi đưa cô về.”

Trần Hựu An giữ lại cô: “A Tử, làm sao em lại phải về? Lâu tiểu thư đi chơi cùng với bạn cô ấy là chuyện của bọn họ. Lát nữa bọn Lynda còn muốn ăn khuya, em mà về trước thì không hay lắm.”

“Chị Trần, lần sau đi!” Tử Khê giữ chặt Lâu Nhược Hi không buông, “Em phải trở về. Lâu Nhược Hi, tôi lái xe, cô đi về với tôi!”

“An Tử Khê!” Lâu Nhược Hi hất tay cô ra, vẻ mặt châm biếm, hoàn toàn không phải là Lâu Nhược Hi ôn nhu hướng nội trước kia, “Cô thật cho tôi là tiểu bạch thỏ yếu ớt, không chịu nổi gió kia như cô tưởng tượng. Tôi không cần cô chăm sóc hay thương hại tôi! Bởi vì tôi so với cô hạnh phúc hơn rất nhiều, ba tôi thương yêu tôi, anh tôi nâng niu đặt tôi trong lòng bàn tay mà yêu chiều. Còn cô, cô cái gì cũng không phải, tại sao cô lại nghĩ là cô có thể chăm sóc tôi, cứu tôi chứ?”

An Tử Khê ngây ngẩn cả người, đây mới là Lâu Nhược Hi chân thật nhất. Cô ta đã cởi bỏ ra vẻ ngoài nhu nhược ngụy trang, mà là một người đàn bà mạnh mẽ đến không thể mạnh mẽ hơn. Cô ta được hàng vạn, hàng nghìn sự yêu chiều. Cô ta mưu mô đầy mình, cô ở trước mặt cô ta từ trước đến giờ đều thất bại thảm hại. Cô tự cười châm biếm bản thân, An Tử Khê à An Tử Khê! Mày đã nếm đủ mùi đau khổ của Lâu Nhược Hi còn chưa đủ nhiều sao? Tại sao mày cho là cô ta cần mày tới bảo vệ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện