Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca

Chương 10



Năm lớp 10 vừa bắt đầu, Hứa Niệm Nhất liền bắt đầu bận rộn. Thành tích của cô thật sự là vì không lo chú tâm, khiến mẹ cô khó chấp nhận được. Cho nên vừa vào lớp 10, cô liền phải chặt chẽ hơn vào việc học tập, dường như mỗi tối phải đến mười hai giờ mới ngủ. Cuối tuần cũng đều bận bịu tấp nập, cảm giác ngay cả thời gian thở cũng không có. Cô bận đến sắp điên rồi, giận nhất chính là Đường Nịnh, anh vậy mà lại cà lơ phất phơ, thậm chí còn trốn học, cuối tháng xếp hạng, tên anh vẫn luôn vững vàng nằm ở hạng nhất. Hứa Niệm Nhất vừa thấy phiếu điểm trong tay, lần đầu phát ngôn thô tục, "Móa, lão thiên gia thật không công bằng."

"Ghen ghét tôi thông minh lanh lợi hơn cậu đúng hay không?"

Hứa Niệm Nhất vừa nghe thấy giọng nói phía sau, yên lặng mắng thầm một câu, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt càng ngày càng phách lối kia, "Hôm nay không đi làm người giao hoa nữa rồi à?"

Những ngày này anh đều đặn trốn học, nghe nói vì để mắt tới mỹ nữ sát vách. Mỗi ngày hộ tống mỹ nhân đi học rồi về nhà, cho nên mấy buổi tự học trên cơ bản chắc chắn sẽ không nhìn thấy anh. Tiết cuối của buổi chiều cũng sẽ biến mất trước thời gian, quá đáng hơn là, đối với những tình huống như vậy mà giáo viên vẫn mặc kệ không hỏi. Thật không công bằng!!!

"Người đẹp đã vào tay, có thể buông lỏng một hơi nha." Đường Nịnh tiến lên, khoác tay lên bờ vai cô, hoàn toàn mặc kệ con mắt của Hứa Niệm Nhất trừng đến càng lúc càng lớn, lơ đãng hỏi, "Niệm Nhất, sát khí của cậu càng ngày càng nặng."

Hứa Niệm Nhất cười cười nhìn anh, "Nếu như cậu không lấy máy cái móng vuốt của cậu ra, tôi nghĩ đại khái sẽ thật có người chết."

Đường Nịnh quyệt miệng giống như một đứa trẻ không muốn, ở giữa sân trường hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, liền cứ đùa nghịch. Hứa Niệm Nhất nhíu mắt, thật hận không thể cho anh một tát, "Chuyện gì? Tôi còn phải về nhà."

"Mẹ tôi ngày nghỉ này ra ngoài chơi, tôi ở nhà một mình, ngày mai tới không?"

Mặc dù cô bề bộn nhiều việc, nhưng dĩ nhiên vẫn sẽ trốn đi cùng Đường Nịnh, rồi mới dần dần quên những lo lắng kia, từ từ dung nhập vào nhà mới. Chỉ là hôm "Quốc Khánh" đó, cô mặc dù không học bổ túc. Nhưng ngày đó Tiết Hạo Vũ sẽ trở về.

"Hứa Niệm Nhất, cậu càng ngày càng ngang ngược, tôi mời cậu, mà cậu còn phải suy nghĩ à? Chẳng lẽ muốn tôi cầu xin cậu?"

Hứa Niệm Nhất nhíu mày, bởi vì người nào đó thường dùng mánh khoé không kiên nhẫn, hé miệng mắt trợn trắng, "Trong nhà không có người, không nên mời người đẹp vào."

"Này,..."

Hứa Niệm Nhất kinh ngạc nhìn anh, gương mặt lộ ra đắc ý, "Niệm Nhất, tôi muốn cho các cậu gặp cô ấy một chút... Niệm Nhất, tôi cảm thấy hình như tôi đã yêu rồi.."

"Vậy những người trước đó xem là cái gì?" Cô nhíu mày.

"Trước đó chỉ là chơi vui thôi." Đường Nịnh nhún vai, "Lần này không giống, tôi cảm thấy không có cô ấy, tôi sẽ chết mất."

Hứa Niệm Nhất sững sờ, nhìn Đường Nịnh trước mắt, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh nói đến chuyện tình cảm càng làm cho cô cảm thấy càng xa xôi.

"Niệm Nhất, có được không?"

Suy nghĩ của Hứa Niệm Nhất bị đánh gãy, gương mặt kia cách cô rất gần, để cô tự giác lùi lại một bước..

"Cũng chỉ có Hứa Niệm Nhất, mới có thể nhìn thấy Đường Nịnh sát gần mà tự lùi về sau."

"Phải nói thế giới này có rất nhiều người phụ nữ cho Đường Nịnh đùa giỡn, nhưng chỉ có Hứa Niệm Nhất mới có thể làm anh ta chịu nhục."

Hứa Niệm Nhất đối với việc này tỉnh táo triệt để. Khi ác ma đều tụ hợp đủ, cô ngẩn người, "Các cậu đều đã gặp bạn gái mới của Đường Nịnh rồi sao?"

"Chưa gặp."

Tiết Bình cùng Lâm Ấu Bân đồng thanh trả lời, Hứa Niệm Nhất chợt nhẹ gật đầu, "Được, ngày mai tôi qua."

Hứa Niệm Nhất vừa nói xong, hai con người phía sau kia cười xấu xa, Tiết Bình đến bên cạnh Hứa Niệm Nhất, cặp mắt đào hoa mê hồn biến thành một đầu đường, giống như hồ ly, "Sao tôi lại có cảm giác Đường Nịnh muốn tìm chỗ chết, liền để chúng ta đi giúp chôn xác!"

"Sao lại nói vậy?" Lâm Ấu Bân cũng bước tới, "Phải nói, Đường Nịnh đã đem mình chôn, để chúng ta đi viếng mộ."

Hứa Niệm Nhất cười một tiếng nhìn sang Đường Nịnh, "Bắt đầu chờ mong ngày mai rồi."

Đường Nịnh xem thường, "Các cậu đều ghen ghét tôi hạnh phúc."

"Hạnh phúc? Haha."

Hứa Niệm Nhất biết thói quen của họ, không còn muốn ở lại lãng phí thời gian, "Ngày mai gặp lại."

"Niệm Nhất, tôi đưa cậu về."

"Niệm Nhất, để tôi đi."

"Hai người các cậu xéo ngay cho tôi, bớt trêu chọc Niệm Nhất nhà tôi."

Lúc đó Hứa Niệm Nhất đã quen với những thói hư tật xấu của bọn con trai, nhưng lại vẫn như cũ ngây thơ không biết yêu. Cô rất hiếu kì người để Đường Nịnh mất đi sẽ chết đó, cô càng tò mò hơn đến cùng cái gì gọi là yêu. Chữ này vừa xa xôi vừa xa lạ, để Tiền Nhất Khiêm trầm luân, để Đường Nịnh điên cuồng, lại làm cho Hứa Niệm Nhất mơ mộng.

Ngày hôm sau, cô rời giường ăn điểm tâm rồi tìm lý do ra ngoài. Khi cô đến nhà Đường Nịnh thì Tiết Bình và Lâm Ấu Bân đã ở đó, thế nhưng không thấy bóng dáng Đường Nịnh đâu. Cô nhíu mày nhìn hai người ngồi dưới đất chơi game kia, "Người đâu?"

"Đi đón người rồi... Niệm Nhất, cậu không biết đâu, bạn gái mới này của Đường Nịnh tuyệt đối là ngôi sao phiền phức."

Hứa Niệm Nhất mặc kệ hai người, ngồi lên ghế sofa sau lưng họ, "Con gái nũng nịu thì rất bình thường..."

"Niệm Nhất, sao cậu không nũng nịu?" Tiết Bình nhìn cô, cặp mắt đào hoa híp lại, khiến Hứa Niệm Nhất nhịn không được cho anh một cước, mà bên kia Lâm Ấu thì cười đã đời, ngay lúc này cửa mở ra, có hai người bước vào. Trong phòng ba người im lặng nhìn chằm chằm người bên cạnh Đường Nịnh, Lâm Ấu Bân nhẹ nhàng nói một câu, "Đây là hái quá nhiều hoa tươi, cho nên thích hoa dại sao?"

Tiết Bình tiếp một câu, "Là hoa dại hay là động vật hoang dã?"

Hứa Niệm Nhất khẽ cắn môi để cho mình không quá thất lễ, rồi mới nhìn người ở cửa, trong lòng không lấy làm lạ. Cô gái kia rất đẹp, chỉ là không biết, cả người khí chất luôn có nhiều hơn một loại mị tục làm ra vẻ, vô cùng mãnh liệt. Cô gái như vậy trong trường học cũng không phải không có, chỉ là Hứa Niệm Nhất cảm giác đầu tiên chính là, người như vậy quả thật rất xa vời.

Đường Nịnh thích dạng này?

" Y Y, để anh giới thiệu cho em bạn tốt của anh. Đây là Tiết Bình, Lâm Ấu Bân, và Hứa Niệm Nhất, còn Tiền Nhất Khiêm nữa nhưng cái người này trọng sắc khinh bạn nên không có mặt, lần sau sẽ giới thiệu. Đây là bạn gái của tôi, Liễu Y Y."

"Cái gì Y? Làm sao Y" Lâm Ấu Bân nhướng mày hỏi Đường Nịnh.

"Ừm. Tất cả mọi người có thể gọi tôi là Y Y."

Âm thanh lanh lảnh, có chút làm ra vẻ run rẩy, khiến Hứa Niệm Nhất mình nổi đầy da gà, thân thể nhịn không được run lên, theo bản năng bài xích người này, luôn có một loại ảo giác gọi tên cô ta.

"Đường Nịnh, nhà của anh rất đẹp." Liễu Y Y hai mắt thật to nháy nháy, để Hứa Niệm Nhất nhìn có chút choáng. Cô ta hoàn toàn không để ý mấy người bọn họ, tò mò nhìn nhà Đường Nịnh, để tất cả mọi người có chút xấu hổ.

"Các cậu tiếp tục chơi đi, Y Y, em muốn uống gì không?"

"Không cần, Đường Nịnh."

Hứa Niệm Nhất vừa nhìn thấy trong ánh mắt của cô gái kia, mang theo một chút khinh miệt, lại có chút kiêu ngạo xoay thân thể lại, để trong nội tâm cô rất không thoải mái. Cô xác định, cô gái này cô không thích.

Đây là một ngày gian nan.

Lâm Ấu Bân cùng Tiết Bình còn có cô đều cơ bản giữ yên lặng, mà vị Liễu tiểu thư kia lại một mực chọn đông chọn tây, để cho người ta muốn điên cuồng. Đặc biệt làm ra dáng vẻ yếu ớt, thiếu chút nữa muốn để cho người ta quỳ gối bên chân hầu hạ cô ta, có lẽ cũng là phụ nữ, Hứa Niệm Nhất rất bài xích cái cảm giác kia.

Hứa Niệm Nhất thật vất vả nhịn đến tối, đang chuẩn bị muốn đi, lại nghe được Tiết Bình mở miệng mà nói, "Kỳ thật nhìn kỹ, mắt của Y Y cùng Hứa Niệm Nhất có vẻ rất giống, đặc biệt giống nhất là tóc."

Cô thật vất vả để đi, người trong phòng lập tức nhìn cô chằm chằm, cảm giác tê cả da đầu.

Đường Nịnh cười hì hì gật đầu, "Cậu nói mới thấy, thật sự có giống một chút."

"Vậy chúng ta chẳng phải là thành chị em sao?" Hứa Niệm Nhất cảm giác tóc gáy đều dựng lên, rồi Liễu Y Y nói tiếp, "Bất quá Niệm Nhất cần phải tái phát triển một chút..."

Hứa Niệm Nhất không có ý tốt mà cười cười, hai mắt mang theo sát khí nhìn Đường Nịnh, "Hôm nay Tiết Hạo Vũ về, tôi phải về nhà ăn cơm, đi trước."

Cô lần đầu tiên đối với người khác có phản cảm, một loại tâm lý chán ghét, để cô cảm giác giống như ăn phải con ruồi rồi buồn nôn. Cô nghĩ đến mái tóc kia, còn có con mắt kia, chưa chịu về nhà, trực tiếp đến tiệm cắt tóc, không nói hai lời chỉ vào ảnh Quách Phú Thành trên tường, "Như cái đó, cắt đi."

"Cô bé, tóc em tốt, nhất định phải cắt ngắn như thế sao?"

"Ừm, cắt đi."

Năm đó, không tính là đẹp, nhưng Hứa Niệm Nhất cắt cái đầu vô cùng giống "Quách Phú Thành".

Cắt xong, trông giống như một cậu bé xinh đẹp, nhưng nữ tính hơn cậu bé một chút. Hứa Niệm Nhất rất thích tạo hình mới này của mình, giống như thoát khỏi bóng ma rồi sống cuộc sống mới, về đến nhà làm mẹ cùng Tiết Hạo Vũ giật nảy mình.

Hứa Niệm Nhất vừa ý mà cười cười, mặt mũi tràn đầy nhẹ nhõm, Đường Nịnh lần này, thật không có có mắt nhìn, hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện